Chúng tôi chở anh Thắng vào bệnh viện. Cũng may vết chém không sâu, tình hình của anh tạm thời không có gì nguy hiểm. Lát sau thì đàn em của Kiên Bói Cá mới tới. Vì phát hiện bé Uyên bị mất tích quá trễ nên cũng không trách bọn họ được, vài người được cử lại để lo cho anh Thắng. Anh Hùng mới nói cả bọn về biệt thự của Kiên Bói Cá cái đã, anh có chuyện muốn hỏi cho ra lẽ. Trong giọng nói của anh thoáng chút giận dữ, tôi cũng không hiểu tại sao, hay là vì tụi giang hồ này cứ liên tục cản đường của cả bọn? Thôi cứ theo anh về trước.
Đến biệt thự, Kiên Bói Cá đang đứng ngóng chúng tôi về, điệu bộ sốt ruột thấy rõ. Vừa thấy gã anh Hùng đã đi thẳng vô vấn đề:
– Ông anh, tình hình chắc ông anh cũng nắm hết rồi. Bé Uyên bị bọn Tám Màu bắt là để uy hiếp bác Hai Tình làm cái gì đó. Ông anh nhất định không nói cho thằng em biết chẳng lẽ còn lý do gì sao?
Kiên thở dài như gã đã biết trước, gã nói:
– Tụi mày cũng thông cảm. Tao có hứa với ổng là sẽ không nói, nhưng chuyện đã tới nước này rồi thì đành vậy. Kệ mẹ ổng. Ổng nuôi Cá Mú khổng lồ làm bồ câu, tụi Tám Màu nhắm tới con cá đầu đàn, tại vì bọn bên Tam Giác Vàng ra giá rất cao. Mà muốn gọi được con cá đầu đàn này lên thì phải đích thân Hai Tình xuất hiện mới được.
Sinh nghe xong thì giật mình. Ngày xưa chỉ nghe sư phụ nó kể rằng vùng Cà Mau này cá mú khổng lồ nhiều vô số kể, kích thước con nào con nấy như cái xuồng tam bản, vẫy đuôi một cái có thể làm chìm ghe, lở đất. Cá mú bình thường đã vậy, con đầu đàn còn to tới cỡ nào. Những lần gặp bồ câu của thả diều trong quá khứ, từ ông Năm Chèo cho đến nhện Thiên Mẫu, con nào con nấy cũng như cái nhà, vậy cũng đủ biết đồ chơi của thả diều toàn là thứ dữ. Anh Hùng gật gù:
– Nếu Hai Tình đồng ý đưa tụi em tới U Minh, vậy thì nhất định phải có bồ câu. Chuyện giang hồ của ông anh tưởng không liên quan nhưng giờ thì khác rồi.
Tôi mới hỏi:
– Nhưng giờ biết đường đâu mà tìm ra tụi nó được anh.
Anh Hùng nghiêm mặt lại:
– Tụi nó di chuyển bằng vỏ lãi, lại muốn gọi con cá mú, tất nhiên phải kiếm cái bến nào đó. Cá mú khổng lồ của bồ câu không thể lựa chỗ đông người mà gọi bừa lên được, đó là tôn chỉ của lục lâm rồi. Nên nhất định Hai Tình sẽ tìm một bến nước nằm ở xó xỉnh nào đó. Ổng là thả diều của vùng này mà, chuyện đó đối với ổng quá dễ dàng. Với lại…
Anh xoay bàn tay, chỗ ngón trỏ và ngón út của anh có hai đường màu đen như lấy viết lông vẽ lên vậy. Anh đi tới chỗ tôi rồi nói tiếp:
– Anh đã kịp kết Thiên Nhãn Hộ Pháp lên đôi mắt của bé Uyên, tại anh sợ nó sẽ bị chặn đường tiếp. Định giao lại cho Hai Tình nhưng chưa gì đã gặp chuyện. Nhắm mắt lại đi mày.
Tôi làm theo lời anh nói. Vừa xong anh đã ấn cả hai ngón tay vào tròng mắt tôi đau buốt, không quên dặn đừng mở ra vội mà hãy lấy tay vuốt lên mi mắt. Kỳ lạ thay, vừa vuốt xong thì cảnh sông nước đã hiện ra rõ mồm một. Tôi nghe tiếng thằng Sinh:
– Đại ca, cũng là anh cẩn thận, mà cái tật vòng vo không bỏ là không bỏ ta?
Tôi vẫn chưa biết phải làm gì với thông tin này. Anh Hùng giải thích qua loa cho Kiên Bói Cá, đại loại là hiện giờ tôi đang nhìn thấy những gì Uyên đang thấy, bảo gã ta trợ giúp tìm kiếm. Đoạn, anh quay sang tôi nói:
– Thấy cái gì đặc biệt chút thì la lên nghe mày.
Tôi tập trung, thấy hai bên là rừng đước, cây cao che ngang như mái vòm, nước bên dưới có màu cà phê sữa pha chút xanh lá, kiểu như nước lợ. Vỏ lãi này có khoảng hơn hai chục thằng ngồi, đằng sau còn nghe tiếng máy dầu ầm vang, chắc còn khoảng hai chiếc nữa. Vậy thì số lượng đã gia tăng rồi. Có khi nào tên trùm giang hồ Tám Màu cũng tham gia chuyến đi này? Tôi không thèm để ý, giờ phải lo quan sát xung quanh. Vừa ra khỏi mái vòm rừng được, cảnh vật sông nước hiện rõ mồn một, những thảm lúa vàng rực thấp thoáng xa xa phía chân trời, kênh nước này dường như kéo dài bất tận, chạy song song với nó còn có một con đường mòn, một lão nông đang đạp xe thấy ba chiếc vỏ lãi liền quay đầu chạy mất dạng.
Vỏ lãi dừng lại ở một bãi nước nông. Một bên bãi nước có thể thấy từng lớp phù sa màu nâu vàng, bên kia là rừng đước xanh ngắt một góc trời. Một giọng đàn ông cứng cỏi vang lên đằng sau:
– Chỗ này đúng không?
Tôi nghe giọng của Hai Tình:
– Đúng rồi, đúng rồi. Là chỗ này đó, bậu cho ghe tấp vô đi. Đừng có dí súng vô đầu con Uyên nữa! Bậu muốn qua làm gì qua cũng làm mà!
Chợt phía sau có một bàn tay rắn chắc vỗ lên vai, là anh Hùng:
– Anh cũng có chút ý niệm gì đó rồi, chờ mày xác nhận thôi. Nhìn về hướng ngược lại con đường mòn lúc đi vô lúc nãy, mày thấy mấy loại rễ cây?
Mới đầu tôi còn không hiểu ý anh Hùng đang nói tới chuyện gì. Rễ cây thì tôi thấy đầy, nhưng chỉ toàn là đước thôi. Uyên vì đang hốt hoảng nên cứ cử động liên hồi, cảnh vật cứ liên tục lướt qua. Tôi bèn cố gắng tập trung, mỗi lần Uyên lia mắt thì để ý những chi tiết nhỏ của rễ cây. Tôi đếm có khoảng năm sáu loại, vì cứ đinh ninh khu này toàn đước nên mới nhìn lầm. Có loại rễ tua tủa, kích cỡ nhỏ, có màu vàng óng; có loại rễ dày đặc, thân rễ to hơn, mọc san sát vào nhau; có loại rễ tua tủa, đâm lên trên, tán lá còn có những trái cây dài thườn thượt màu cam đỏ; có loại cây không thấy rễ, chỉ thấy vùng nước xung quanh mọc đầy những thân cây nhỏ và ngắn màu đen. Tôi tả từng thứ lại cho anh Hùng, nghe xong anh lẩm bẩm:
– Đúng là nó rồi, là bãi Khai Long!
Kiên Bói Cá bất chợt khịt mũi rồi cười lên một tiếng:
– Bãi Khai Long? Chú em mày lại giỡn chơi. Bãi đó nằm ở gần biển, cách đây mấy chục cây số. Vỏ lãi nào chạy nhanh vậy?
Anh Hùng kêu tôi mở mắt ra được rồi, đoạn quay qua nói với Kiên Bói Cá:
– Đại ca, có những thứ trong lục lâm nằm xa với hiểu biết của thế giới đương đại. Em nói vậy đều có lý do hết cả. Anh tin thằng em thì chuẩn bị xe cộ, nhắm thẳng hướng Đông Nam mà chạy, tới chỗ rẽ em sẽ tự biết mà hướng dẫn!
Kiên Bói Cá mới đầu còn do dự, nhưng khi thấy ánh mắt quyết đoán của anh Hùng thì cho đàn em chuẩn bị xe cộ đàng hoàng. Cả nhóm lên đường khoảng mười lăm phút sau đó. Theo sự chỉ dẫn của anh Hùng, xe chạy về hướng Đông Nam sông Gành Hào. Cây cầu duy nhất mà chúng tôi đi qua mang tên Hòa Trung. Đến đó, anh Hùng nói với tài xế phải kiếm một con đường mòn nhỏ có cắm một cây sào cao bất thường, chính giữa treo mảnh vải màu đen, trên cùng treo mảnh vải màu đỏ rồi rẽ vào. Tới đoạn này, tự nhiên tôi lại thấy thân thuộc đến lạ thường, cạnh bên còn có một con kênh nước màu cà phê sữa pha lẫn xanh lá, đi thêm chút nữa thì thấy rừng đước bắt đầu trở nên dày đặc.
Đến lúc này, Kiên Bói Cá không còn giấu được sự tò mò, lão nói:
– Chú em, có chắc đi đúng đường không? Lỡ đâu lạc mất thì tiêu, thằng Tám Màu không phải dạng người hành động bừa bãi đâu!
Anh Hùng cười, anh quả quyết:
– Đại ca yên tâm, đường này sẽ dẫn đến bãi Khai Long, chỗ đó chú Hai Tình mới gọi được con cá mú lên.