[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 100: Âm mưu của Tám Màu

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 100: Âm mưu của Tám Màu

Kỳ trướcĐám đàn em Tám Màu đón lõng nhóm Hùng Bonsai trước bệnh viện. Chúng bắt gọn Hai Tình và Uyên, chém trọng thương Thắng. 

Chúng tôi chở anh Thắng vào bệnh viện. Cũng may vết chém không sâu, tình hình của anh tạm thời không có gì nguy hiểm. Lát sau thì đàn em của Kiên Bói Cá mới tới. Vì phát hiện bé Uyên bị mất tích quá trễ nên cũng không trách bọn họ được, vài người được cử lại để lo cho anh Thắng. Anh Hùng mới nói cả bọn về biệt thự của Kiên Bói Cá cái đã, anh có chuyện muốn hỏi cho ra lẽ. Trong giọng nói của anh thoáng chút giận dữ, tôi cũng không hiểu tại sao, hay là vì tụi giang hồ này cứ liên tục cản đường của cả bọn? Thôi cứ theo anh về trước.

Đến biệt thự, Kiên Bói Cá đang đứng ngóng chúng tôi về, điệu bộ sốt ruột thấy rõ. Vừa thấy gã anh Hùng đã đi thẳng vô vấn đề: 

Ông anh, tình hình chắc ông anh cũng nắm hết rồi. Bé Uyên bị bọn Tám Màu bắt là để uy hiếp bác Hai Tình làm cái gì đó. Ông anh nhất định không nói cho thằng em biết chẳng lẽ còn lý do gì sao?

Kiên thở dài như gã đã biết trước, gã nói: 

– Tụi mày cũng thông cảm. Tao có hứa với ổng là sẽ không nói, nhưng chuyện đã tới nước này rồi thì đành vậy. Kệ mẹ ổng. Ổng nuôi Cá Mú khổng lồ làm bồ câu, tụi Tám Màu nhắm tới con cá đầu đàn, tại vì bọn bên Tam Giác Vàng ra giá rất cao. Mà muốn gọi được con cá đầu đàn này lên thì phải đích thân Hai Tình xuất hiện mới được.

Sinh nghe xong thì giật mình. Ngày xưa chỉ nghe sư phụ nó kể rằng vùng Cà Mau này cá mú khổng lồ nhiều vô số kể, kích thước con nào con nấy như cái xuồng tam bản, vẫy đuôi một cái có thể làm chìm ghe, lở đất. Cá mú bình thường đã vậy, con đầu đàn còn to tới cỡ nào. Những lần gặp bồ câu của thả diều trong quá khứ, từ ông Năm Chèo cho đến nhện Thiên Mẫu, con nào con nấy cũng như cái nhà, vậy cũng đủ biết đồ chơi của thả diều toàn là thứ dữ. Anh Hùng gật gù: 

– Nếu Hai Tình đồng ý đưa tụi em tới U Minh, vậy thì nhất định phải có bồ câu. Chuyện giang hồ của ông anh tưởng không liên quan nhưng giờ thì khác rồi.

Tôi mới hỏi: 

– Nhưng giờ biết đường đâu mà tìm ra tụi nó được anh.

Anh Hùng nghiêm mặt lại: 

– Tụi nó di chuyển bằng vỏ lãi, lại muốn gọi con cá mú, tất nhiên phải kiếm cái bến nào đó. Cá mú khổng lồ của bồ câu không thể lựa chỗ đông người mà gọi bừa lên được, đó là tôn chỉ của lục lâm rồi. Nên nhất định Hai Tình sẽ tìm một bến nước nằm ở xó xỉnh nào đó. Ổng là thả diều của vùng này mà, chuyện đó đối với ổng quá dễ dàng. Với lại…

Anh xoay bàn tay, chỗ ngón trỏ và ngón út của anh có hai đường màu đen như lấy viết lông vẽ lên vậy. Anh đi tới chỗ tôi rồi nói tiếp: 

– Anh đã kịp kết Thiên Nhãn Hộ Pháp lên đôi mắt của bé Uyên, tại anh sợ nó sẽ bị chặn đường tiếp. Định giao lại cho Hai Tình nhưng chưa gì đã gặp chuyện. Nhắm mắt lại đi mày.

Tôi làm theo lời anh nói. Vừa xong anh đã ấn cả hai ngón tay vào tròng mắt tôi đau buốt, không quên dặn đừng mở ra vội mà hãy lấy tay vuốt lên mi mắt. Kỳ lạ thay, vừa vuốt xong thì cảnh sông nước đã hiện ra rõ mồm một. Tôi nghe tiếng thằng Sinh: 

Đại ca, cũng là anh cẩn thận, mà cái tật vòng vo không bỏ là không bỏ ta?

Tôi vẫn chưa biết phải làm gì với thông tin này. Anh Hùng giải thích qua loa cho Kiên Bói Cá, đại loại là hiện giờ tôi đang nhìn thấy những gì Uyên đang thấy, bảo gã ta trợ giúp tìm kiếm. Đoạn, anh quay sang tôi nói: 

– Thấy cái gì đặc biệt chút thì la lên nghe mày.

Tôi tập trung, thấy hai bên là rừng đước, cây cao che ngang như mái vòm, nước bên dưới có màu cà phê sữa pha chút xanh lá, kiểu như nước lợ. Vỏ lãi này có khoảng hơn hai chục thằng ngồi, đằng sau còn nghe tiếng máy dầu ầm vang, chắc còn khoảng hai chiếc nữa. Vậy thì số lượng đã gia tăng rồi. Có khi nào tên trùm giang hồ Tám Màu cũng tham gia chuyến đi này? Tôi không thèm để ý, giờ phải lo quan sát xung quanh. Vừa ra khỏi mái vòm rừng được, cảnh vật sông nước hiện rõ mồn một, những thảm lúa vàng rực thấp thoáng xa xa phía chân trời, kênh nước này dường như kéo dài bất tận, chạy song song với nó còn có một con đường mòn, một lão nông đang đạp xe thấy ba chiếc vỏ lãi liền quay đầu chạy mất dạng. 

Vỏ lãi dừng lại ở một bãi nước nông. Một bên bãi nước có thể thấy từng lớp phù sa màu nâu vàng, bên kia là rừng đước xanh ngắt một góc trời. Một giọng đàn ông cứng cỏi vang lên đằng sau: 

– Chỗ này đúng không?

Tôi nghe giọng của Hai Tình: 

– Đúng rồi, đúng rồi. Là chỗ này đó, bậu cho ghe tấp vô đi. Đừng có dí súng vô đầu con Uyên nữa! Bậu muốn qua làm gì qua cũng làm mà!

Chợt phía sau có một bàn tay rắn chắc vỗ lên vai, là anh Hùng: 

Anh cũng có chút ý niệm gì đó rồi, chờ mày xác nhận thôi. Nhìn về hướng ngược lại con đường mòn lúc đi vô lúc nãy, mày thấy mấy loại rễ cây?

Mới đầu tôi còn không hiểu ý anh Hùng đang nói tới chuyện gì. Rễ cây thì tôi thấy đầy, nhưng chỉ toàn là đước thôi. Uyên vì đang hốt hoảng nên cứ cử động liên hồi, cảnh vật cứ liên tục lướt qua. Tôi bèn cố gắng tập trung, mỗi lần Uyên lia mắt thì để ý những chi tiết nhỏ của rễ cây. Tôi đếm có khoảng năm sáu loại, vì cứ đinh ninh khu này toàn đước nên mới nhìn lầm. Có loại rễ tua tủa, kích cỡ nhỏ, có màu vàng óng; có loại rễ dày đặc, thân rễ to hơn, mọc san sát vào nhau; có loại rễ tua tủa, đâm lên trên, tán lá còn có những trái cây dài thườn thượt màu cam đỏ; có loại cây không thấy rễ, chỉ thấy vùng nước xung quanh mọc đầy những thân cây nhỏ và ngắn màu đen. Tôi tả từng thứ lại cho anh Hùng, nghe xong anh lẩm bẩm: 

Đúng là nó rồi, là bãi Khai Long!

Kiên Bói Cá bất chợt khịt mũi rồi cười lên một tiếng: 

Bãi Khai Long? Chú em mày lại giỡn chơi. Bãi đó nằm ở gần biển, cách đây mấy chục cây số. Vỏ lãi nào chạy nhanh vậy?

Anh Hùng kêu tôi mở mắt ra được rồi, đoạn quay qua nói với Kiên Bói Cá: 

– Đại ca, có những thứ trong lục lâm nằm xa với hiểu biết của thế giới đương đại. Em nói vậy đều có lý do hết cả. Anh tin thằng em thì chuẩn bị xe cộ, nhắm thẳng hướng Đông Nam mà chạy, tới chỗ rẽ em sẽ tự biết mà hướng dẫn!

Kiên Bói Cá mới đầu còn do dự, nhưng khi thấy ánh mắt quyết đoán của anh Hùng thì cho đàn em chuẩn bị xe cộ đàng hoàng. Cả nhóm lên đường khoảng mười lăm phút sau đó. Theo sự chỉ dẫn của anh Hùng, xe chạy về hướng Đông Nam sông Gành Hào. Cây cầu duy nhất mà chúng tôi đi qua mang tên Hòa Trung. Đến đó, anh Hùng nói với tài xế phải kiếm một con đường mòn nhỏ có cắm một cây sào cao bất thường, chính giữa treo mảnh vải màu đen, trên cùng treo mảnh vải màu đỏ rồi rẽ vào. Tới đoạn này, tự nhiên tôi lại thấy thân thuộc đến lạ thường, cạnh bên còn có một con kênh nước màu cà phê sữa pha lẫn xanh lá, đi thêm chút nữa thì thấy rừng đước bắt đầu trở nên dày đặc.

Đến lúc này, Kiên Bói Cá không còn giấu được sự tò mò, lão nói: 

Chú em, có chắc đi đúng đường không? Lỡ đâu lạc mất thì tiêu, thằng Tám Màu không phải dạng người hành động bừa bãi đâu!

Anh Hùng cười, anh quả quyết: 

– Đại ca yên tâm, đường này sẽ dẫn đến bãi Khai Long, chỗ đó chú Hai Tình mới gọi được con cá mú lên.

SaiGonDoThiDiSan

Tôi, Sinh và Tú Linh từ đầu chỉ giữ im lặng, biết tỏng anh Hùng làm gì cũng có lý do cả. Riêng Kiên Bói Cá vẫn bán tín bán nghi. Lão kêu anh Hùng phải giải thích cặn kẽ đàng hoàng, không thôi lão cho người quay xe về. Lúc này anh Hùng mới thở dài, chắc anh còn đang suy tính gì đó, không muốn phải vướng bận chuyện giải thích này nọ, nhưng Kiên Bói Cá nói vậy thì đành làm theo. 

Bãi Khai Long của Cà Mau vốn là khu du lịch nổi tiếng với bãi biển cát vàng, khu vui chơi, mua sắm sầm uất, nhưng đối với lục lâm, cái tên Khai Long xuất phát từ nơi khác. Cà Mau là mảnh đất tận cùng của Tổ quốc, có kết cấu hình chữ “V” giáp biển hết sức tinh xảo, những loài thực vật ngập mặn từ đó mà phát triển vượt trội. Khoảng ba trăm năm trước, khi những đoàn người khai hoang đầu tiên bước chân được vào đây thì lục lâm đã dùng mảnh đất này làm chốn ẩn thân từ trước đó rất lâu rồi.

Đoàn người đi khai hoang này chỉ gồm binh lính và trai tráng là chủ yếu. Khi đang rẽ rừng bước đi đến một bờ nước thì họ thấy một tia sét lóe lên soi rọi cả một bầu trời, mây đen từ đâu kéo đến dày đặc, tiếp sau đó là cơn mưa như muốn gột sạch cả mặt đất. Cho là điềm lành rồng thần giáng thế, họ dựng cọc, đặt tên bến nước là bãi Khai Long. Cùng lúc đó, ở vùng đất sâu phía trong Cà Mau, cũng có một đoàn người khác đi khai phá, chứng kiến sự kiện tương tự nhưng là ở một cái ao lục bình, họ cũng đặt tên cho cái ao đó, gọi là ao Rạch Thiên. 

Trải qua quá trình khai phá, những người trai tráng ở vùng bờ nước cho trồng lên năm loài cây bao quanh, tượng trưng cho những loài thực vật sống được dưới điều kiện khắc nghiệt lúc bấy giờ là: cây mắm, cây bần, cây dà, cây vẹt và cây đước. Những người đi khai phá ở vùng ao thì mở đất trồng cây lúa nước, thông nước từ trong ao ra ngoài, mãi sau này thành hệ thống kênh rạch chằng chịt thế nhưng diện tích cái ao vẫn không đổi. Ban đầu, anh Hùng đã biết được nếu muốn gọi cá mú lên thì chỉ có hai địa điểm này. Chúng đều cách thành phố chưa đến mười ki-lô-mét nhưng lại cách xa nhau đến hai mươi mấy ki-lô-mét, chọn một trong hai là giải pháp ngu ngốc. Thế nên khi tôi tả lại thảm thực vật cho anh nghe, anh đã biết chắc đó là bãi Khai Long chứ không phải ao Rạch Thiên. 

Tia sét năm xưa những người đi khai phá thấy được thật ra không phải hiện tượng rồng thần đáp xuống gì cả, mà là do một tay những người thả diều tạo ra. Khi người thường đến vùng đất này sinh sống, thần thú của họ không thể cứ để long nhong bên ngoài được. Tia sét đó lóe lên như cầu vồng, nghĩa là đứng ở đâu cũng có thể thấy được nó, từng người lục lâm ngầm hiểu mình phải làm gì, che giấu thân phận vẫn là ưu tiên hàng đầu. Họ bắt đầu đồn thổi, thêu dệt nên hàng loạt sự kiện, sau này còn dẫn dắt những người đi biển đặt tên cho bãi biển vô danh nào đó là Khai Long, mục đích nhằm che giấu đi bãi Khai Long thực thụ, đơn giản vì nếu nó bị bại lộ thì không còn thả diều thuận lợi được nữa.

Anh Hùng kể cho Kiên Bói Cá nghe xong thì chúng tôi cũng đã băng qua rừng đước. Thấp thoáng xa xa là cánh đồng vàng lúa, xung quanh mọc đầy những thứ rễ cây tôi đã thấy được qua ánh mắt của Uyên. Tôi nói với Kiên Bói Cá về sự kiện này. Bấy giờ gã mới chịu tâm phục khẩu phục, còn nói rằng lục lâm bọn tôi thật là hành tung bí ẩn, chẳng biết đường đâu mà lần. Lúc này anh Hùng mới quay về nháy mắt với cả bọn, anh nói: 

– Sẵn sàng làm miễu chưa?

Tôi trợn mắt, chẳng biết dự định của anh Hùng là gì, chỉ thấy Thạch Sinh và Tú Linh ra vẻ hết sức phấn khởi. Kiên Bói Cá nhìn cả bọn với vẻ mặt khó hiểu, phần vì câu chuyện anh Hùng vừa kể, phần vì trước đó anh dặn gã chỉ cần đem theo một người tài xế là đủ, chuyện còn lại cứ để cả bọn lo. Chạy được một đoạn, xa xa đã thấy bóng dáng của một đám người, dưới nước còn có những chiếc vỏ lãi màu xanh ngọc quen thuộc. Không còn nhầm lẫn gì nữa, đó chính là bọn Tám Màu. Anh Hùng bảo tôi nhắm mắt lại, xem xem chú Hai Tình đã hành sự đến đâu rồi?

Tôi lập tức tập trung. Khi anh Hùng ấn hai ngón tay vào mắt, cảnh vật bát nháo lập tức hiện ra phía trước. Bé Uyên hình như đang bị trói quăng vào một góc, hai bên có hai tên giang hồ đang đứng canh gác, xung quanh là hàng chục tên giang hồ khác đang chạy đôn chạy đáo, chúng múc nước vào những tàu lá dừa rồi đổ vào một cái hố được đào thủ công. Cạnh bên hố là một cái bàn được trải tấm vải màu vàng, đặt trên bàn có đủ thứ đồ linh tinh, nào là nhang, đèn cầy, đèn dầu, mai rùa, phất trần, và những món khác tôi không kể tên được. Vừa tả cảnh vật xong, tôi nghe thằng Sinh cười nắc nẻ: 

– Công nhận chú Hai Tình cũng không phải người dễ chơi, mấy thứ đó đi chung với nhau chẳng có tác dụng gì cả, chỉ là mấy thứ đồ lừa đảo của mấy tay đạo sĩ rẻ tiền. Điệu này là chú đang giả ngơ câu thời gian rồi!

Anh Hùng nhếch mép: 

– Chứ mày nghĩ thả diều của lục lâm là người đơn giản hả? Trận này phải đánh một vố thật đã để không phụ lòng mong chờ của ổng!

Nói đoạn, anh Hùng bắt đầu giải thích kế hoạch của mình với mọi người. Nghe xong phải công nhận tôi cảm thấy phấn chấn lên hẳn. Xe dừng lại cách đoàn người của Tám Màu khoảng năm trăm mét. Tài xế quẹo vô một lùm cây rồi cùng Kiên Bói Cá ẩn nấp dưới mép bờ bên phải con đường mòn. Phần tôi, anh Hùng, Tú Linh và Sinh thì lội sang bên kia con kênh, len lỏi sau những rặng cây ngập mặn, tiếp cận mục tiêu phía trước. 

Khi còn cách khoảng năm mươi mét, anh Hùng nhìn về sau, cả bọn gật đầu ra hiệu đã sẵn sàng. Anh liền đưa tay bắt ấn, những đường kinh văn bắt đầu xuất hiện trên móng của hai ngón tay cái. Anh chụm chúng lại với nhau rồi đưa lên môi. Hít một hơi thật sâu rồi anh thổi ra, từ bên trong cửa họng lập tức xuất hiện những tia nước li ti. Làm khoảng vài chục lần như thế thì những tia nước này đã biến thành một làn sương mỏng, thêm vài chục lần nữa thì làn sương ngày càng trở nên dày đặc, phút chốc đã không thấy được cảnh vật phía trước là gì.

Tiếng nói chuyện của đám giang hồ bên kia làn sương ngày càng ầm ĩ. Tôi lập tức gọi Thiên Hổ đúng theo kế hoạch, thấy chúng đang tập trung vào chiếc bàn mà Hai Tình đang “làm phép”, ánh mắt thằng nào thằng nấy đều lộ vẻ kinh hãi, trong đó có chút thán phục. Hai Tình hình như cũng thấy có biến nhưng khuôn mặt tuyệt nhiên không lộ một chút cảm xúc gì cả, ông biết thừa đây không phải do mình gây ra. Lúc này Tám Màu mới vỗ tay dữ dội, ngay lập tức đám giang hồ cũng làm theo một cách đầy xu nịnh. Lão ta tiến đến bên Hai Tình, dõng dạc nói: 

– Chú Tình quả thật tài phép cao cường. Giờ chú gọi con cá mú lên cho tôi. Đúng như lời hẹn, tôi sẽ thả hai chú cháu về nhà đàng hoàng!

Cuối cùng cả nhóm cũng đụng độ Tám Màu. Hùng Bonsai làm cách nào để giải cứu Hai Tình và Uyên? Đón đọc kỳ sau sẽ rõ.

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Trần Văn Hậu

Share