Thanh Minh, dựa trên mặt chữ có nghĩa là ngày trong xanh, tiết trời ngày thanh minh có thể nói là một trong những ngày đẹp nhất trong một năm. Tiết Thanh minh, theo phong tục người Việt, là ngày hòa quyện giữa lễ và hội. Về phần lễ, người người đi tảo mộ, đốt nhang tưởng niệm, dâng hương hoa và đồ cúng lên phần mộ tổ tiên, ông bà, người thân đã khuất – một nét đẹp của đạo lý “uống nước nhớ nguồn”.
Nhưng cũng trong ngày ấy, phần hội lại rộn ràng với những bước chân trẩy hội, những cuộc gặp gỡ đầu xuân, những khung cảnh nô nức người người bước ra khỏi làng, hòa mình vào đất trời xuân mới. Trong một nền kinh tế nông nghiệp cổ truyền, con người quanh năm quẩn quanh ruộng lúa, vườn rau, bến nước, sân đình. Cả mùa vụ có khi chỉ loanh quanh trong ranh giới ngôi làng nhỏ. Thế nên, Thanh minh là dịp hiếm hoi để người ta được ra khỏi làng, đi ngắm cảnh xuân, trò chuyện, gặp gỡ – vừa là để tưởng niệm người đã khuất, vừa là để kết nối người đang sống.
Tiết trời xuân thanh tân, cảnh sắc đất trời trong lành, dịu nhẹ, tất cả làm cho Thanh minh trở thành ngày hội của lòng người, chứ không chỉ là ngày u buồn sầu thảm. Trong tâm thức phương Đông, đứng trước mộ phần không phải là than khóc, mà là tri ân. Cái chết, trong quan niệm ấy, không phải là tận diệt, mà là sự trở về, là một phần tất yếu của vòng tuần hoàn sinh – tử – sinh. Bởi vậy, Thanh minh là dịp để kết nối quá khứ với hiện tại, âm với dương, người đã khuất với người đang sống – trong tinh thần tưởng nhớ, biết ơn và hy vọng.
Trong khung cảnh tết thanh minh cũng lúc người đọc có thể nhìn thấy những nghi chế tang ma: