[Tiểu thuyết] Đan Thanh – Kỳ 22: Một đời của bướm

Tác giả Chiết Tri
[Tiểu thuyết] Đan Thanh – Kỳ 22: Một đời của bướm

– Chị xin lỗi Cục Vàng. Ngài Ứng Nghiệp có linh thiêng xin chứng cho tấm lòng của tôi đây, tôi xin thề rằng tôi không hề cố ý bỏ quên em tôi ở nhà…

– Hứ!

“Thứ gì đó bị bỏ quên” nằm trên đầu vai của Trọng Phu, xoay mông về phía tôi, mặc cho tôi năn nỉ thế nào cũng không chịu nguôi giận. Tôi biết là do tôi sai trước, thế nên tôi chẳng dám ho he gì. Bởi vậy mà suốt quãng đường đi đến Đệ Thập Điện diễn ra một khung cảnh: Trọng Phu ở phía trước, mang theo cá nóc vừa nhàn nhã bước đi vừa ngắm cảnh hai bên đường; tôi chậm chạp theo đuôi, hai vai sụp xuống, ủ rũ buồn thiu.

May mắn thay, tình trạng này tiếp tục không lâu lắm, bởi vì khi nhìn thấy hai vị Ma tướng đứng canh ở trước cổng vào Đệ Thập Điện, cá nóc nhỏ đã nhảy ngược ra sau, chui tọt vào trong vòng tay tôi. Ma tướng rất cao, phải hơn hai thước, lưng dài vai rộng, mặt chằn mắt hổ, lườm ai là người đó chết điếng, Cục Vàng cũng không ngoại lệ.

Hiệu suất làm việc của Âm phủ rất cao, cho nên mọi người thuộc Thập Điện đều đã nhận được thông tri của ngài Ứng Nghiệp; hai vị Ma tướng chỉ cần nhìn thấy ấn ký bông lúa lấp lánh trên trán của tôi là đã biết chúng tôi là ai, đến Đệ Thập Điện để làm gì.

Tại Âm phủ, nếu muốn tìm hiểu thông tin của một ma thì đi Đệ Nhất Điện, đấy là nơi quản lý dân cư; nhưng nếu muốn biết một người đã chết hay chưa, còn ở Âm phủ, lên trời hay đã đầu thai thì phải nhờ tới Đệ Thập Điện. Trọng Phu nói muốn tìm hiểu hướng đi của một người, tôi bèn dẫn anh đến đây. Trong lúc đi qua chính sảnh, Trọng Phu giải thích với tôi:

– Chúng ta đến đây để tra tìm một người.

– Là ai á?

– Một vị Thám hoa tên là Nguyễn Khiêm.[1]

– Ồ? Nếu là Thám hoa thì có lẽ người này đã không còn tại trên dương gian nữa đâu nhỉ. – Tôi nắm bắt trọng điểm trong tích tắc.

Vị Thám hoa cuối cùng của thời đại cũ còn lớn hơn tôi đến mấy mươi năm. Mà với ngần ấy tuổi, giả như cụ là người trường thọ thì vẫn không thể sống tiếp tới hiện tại được. Thế nên con đường tìm người tốt nhất là đi đến Đệ Thập Điện, tra xem từng có vị Thám hoa nào tên là Nguyễn Khiêm xuống Âm phủ hay không, sau đó nắm bắt phần ngọn, kéo tơ lột kén đến các điện khác, chắc chắn sẽ biết hiện giờ ma đang ở tại nơi nào.

Tuy rằng tên Nguyễn Khiêm trùng lặp nhiều, nhưng nhờ có danh hiệu “Thám hoa” nên giới hạn tìm kiếm đã thu lại đến mức độ có thể sàng lọc dễ dàng.

Trái ngược với Đệ Nhất Điện, kiến trúc của Đệ Thập Điện được thiết kế theo hình vòng tròn, bao bọc xung quanh một con quay lớn không ngừng xoay. Mà hiện tại, tôi và Trọng Phu đang đứng ở bên trong con quay ấy cùng với ngài Minh Tâm, một trong hai vị Phán quan của Đệ Thập Điện.

Có lẽ bởi con quay xoay tít không ngừng, cho nên vách tường ở bên trong cũng luôn chậm rãi chuyển động tròn đều, kéo theo hằng hà sa số sợi tơ mỏng, có trắng, có đỏ, có đen. Ngài Minh Tâm đứng ở trung tâm khu vực, lướt tay trên một tấm màn hình trong suốt màu trắng. Đó chính là sổ Sinh Tử.

Sổ Sinh Tử từ những trang sách dày cộp đã trở thành mỏng dính, trong suốt; trí năng của nó cũng cao hơn rất nhiều, sử dụng rất tiện lợi. Tôi nghe các ma đồn rằng điểm xuất phát của sự cải tiến này là do ngài Minh Trí học hỏi từ trần gian. Tôi cảm thấy không đáng tin lắm. Chẳng lẽ tôi mới chết mấy chục năm, người phàm đã phát triển đến độ học được pháp thuật, đồng thời còn tiến bộ hơn cả thần tiên?

Nhưng chuyện đó không phải là điều mà hiện giờ tôi nên quan tâm. Sau một hồi tìm kiếm, sổ Sinh Tử cho ra kết quả.

– Đó là bậc trí sĩ có công kinh bang tế thế [2]. Bởi vậy mà ngay sau khi chết ông đã được cho vời lên trời để tiếp tục làm quan, góp sức cho Thiên đình. Tốt lắm, nên vậy. – Ngài Minh Tâm hắng giọng đọc ra tiếng, đôi mắt lấp la lấp lánh, gật gù tấm tắc ngợi khen.

Nghe đồn rằng trước khi xuống Âm phủ, ngài Minh Tâm đã từng làm quan, học cao hiểu rộng; ngài ấy rất dễ có thiện cảm với những người có cùng chí hướng hay đức cao vọng trọng.

– Í, lên trời rồi hả? Tiện ghê, anh Trọng Phu chỉ cần về lại Thiên đình là có thể tìm gặp vị Thám hoa Nguyễn Khiêm này bất cứ lúc nào, đỡ phải chạy lòng vòng… Trọng Phu? Sao vậy? Anh không vui hả?

– Người muốn gặp Nguyễn Khiêm không phải là tôi.

– Vậy chứ là ai?

– Là công chúa Thiên Thảo.

– Á? Vậy, hổng lẽ Nguyễn Khiêm là… Mà sao anh biết được? Anh làm gì có thời gian hỏi chuyện công chúa đâu.

Trọng Phu im lặng nhìn tôi, còn chớp mắt. Tôi bèn nhích đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

– Là tiên sinh nói hả?

Trọng Phu nhếch lên khóe môi, gật đầu. Tôi nhịn không được nói thầm:

– Không ngờ ổng nhiều chuyện đến như vậy luôn á.

Nhưng cũng xem như giúp đỡ Trọng Phu một phen. Hiện tại chúng tôi đã có được tin tức về người thương của công chúa Thiên Thảo, dù rằng người ta đang ở tít trên trời. Không cần lý do gì khác, chuyện mời công chúa lên Thiên đình làm việc bỗng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ cần giúp công chúa gặp được người mà nàng thương, uyên ương sum vầy, sau đó làm lại hộ khẩu, tìm công việc mới… tất cả chỉ còn là lưu trình mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi bối rối xoa nắn Cục Vàng, bởi vì như thế thì nhiệm vụ của tôi xem như thất bại một phần năm rồi. Vừa buồn vừa vui, thật là khó chịu, nhưng nếu kêu tôi phá đám thì tôi làm không được. Công chúa Thiên Thảo đã chờ Nguyễn Khiêm lâu lắm, lâu đến nỗi nếu tính thời gian theo ngày, đã đủ để hóa thành chuỗi năm con số, mỗi đơn vị còn ngày một tăng thêm. Một người con gái xinh đẹp, tốt bụng như vậy xứng đáng có được hạnh phúc thay vì ngày ngày bị nỗi nhớ nhung giày vò.

Tôi chau mày, ngẩng đầu muốn tìm kiếm sự an ủi từ Trọng Phu, lại phát hiện ra anh cũng đang nhíu mày.

– Trọng Phu? Nhìn anh thật không có vui.

Trọng Phu nhìn tôi, mím môi, phát ra tiếng “ừ hử” rất nhỏ. Ngón tay mảnh khảnh của anh kéo màn hình lên trên một chút, gõ hai gõ lên một dòng chữ. So với những đoạn ghi lại chiến tích của Nguyễn Khiêm thì dòng chữ này không bắt mắt tí nào, nhưng nó suýt khiến tôi thắt đầu lưỡi.

– Năm hai mươi sáu tuổi, Nguyễn Khiêm cưới một người nữ họ Bùi, tên là Ngọc Xuân. Hai người ở với nhau năm mươi ba năm, đến năm Ngọc Xuân mất thì duyên này chấm dứt; có tổng cộng ba trai, một gái…

– Á á á! – Cá nóc nhỏ há to miệng, ú ớ không nói nên lời.

– Nhầm người hả? Mình tìm sai người rồi, đúng không mọi người? – Tôi cười khan. Đây là điều thứ nhất mà tôi nghĩ đến, cũng là điều mà tôi muốn nhận được khẳng định nhất.

– Năm mười chín tuổi, Nguyễn Khiêm rời nhà lên núi tìm thầy cầu học, ở lại đó sáu tháng thì trở về. Tục truyền rằng lúc ở trên núi, ông từng gặp qua thần nữ của núi thiêng, cùng nhau trải qua mấy mươi độ mưa gió triền miên, sau đó mang theo chúc phúc của thần nữ rời núi.

Nhân gian truyền miệng thật tai hại, thần nữ gì chứ, sơn thần nghe còn có lý hơn. Tôi bĩu môi, tự động gạch tên Nguyễn Khiêm ra khỏi danh sách người cần tìm. Người thương của công chúa Thiên Thảo không thể nào là một người phong lưu bạc tình như thế được. Thế nhưng khi tôi vừa mới ngẩng đầu lên, ngài Minh Tâm không biết lôi từ đâu ra hai sợi dây tơ hồng, một sợi rất dài, sợi còn lại thì ngắn ngủn, chỉ bằng độ dài của một cái móng tay.

– Theo sợi nhân duyên của Nguyễn Khiêm chỉ ra thì người này có liên quan tới hai người phụ nữ. Một là bà Ngọc Xuân, xem, năm mươi ba năm, rất dài. Người phụ nữ này đã đầu thai chuyển kiếp. – Ngài Minh Tâm đẩy sợi tơ dài lên phía trước rồi thu lại, sau đó đưa sợi ngắn lên thay. – Còn đây là mối nhân duyên khác của ông ta, chỉ có khoảng sáu tháng. Thú vị đấy, là với công chúa của vương quốc Bướm sao? Trong mắt người phàm thì nàng ta cũng có thể xem như thần nữ.

Tôi trợn mắt, Cục Vàng cũng trợn mắt, cả hai cùng ré lên:

– Người đàn ông bội bạc này thật sự là người mà công chúa hằng mong thiệt hả? – Gương mặt của tôi là giận dữ, còn biểu cảm của Cục Vàng là không thể tin nổi.

– Cũng không tính bội bạc. Duyên này kết thúc rất ngọt, không phải bị ai khác dùng lực xé đứt. – Ngài Minh Tâm chỉ vào hai đầu của sợi tơ hồng, tuy ngắn nhưng rất gọn đẹp, không có một chỗ nào bị tưa ra. – Điều này chỉ xảy ra khi duyên kết một cách tự nhiên, chẳng hạn như hai người cùng nhau buông tay, hoặc là đôi bên âm dương cách biệt.

– Âm… âm dương cách biệt? Không thể nào là cùng nhau buông tay được, bởi vì công chúa vẫn đang chờ Nguyễn Khiêm tới tìm. Nhưng dù có âm dương cách biệt thì lẽ ra ông ta cũng phải chờ công chúa chứ, đằng này không những không chờ lại còn cưới người khác, chết rồi cũng không thèm đi tìm công chúa nữa. Như vậy là thất tín! Giữ lời hứa mới là điều quân tử nên làm!

– Công chúa bướm tuy hiểu một chút phép thần thông nhưng nàng ta vẫn không phải là tiên. Thân mang xác phàm, lại là loài bướm, sống hơn sáu tháng đã xem như dài. – Ngài Minh Tâm lạnh lùng tạt cho tôi một gáo nước. – Tuổi thọ của người có một trăm năm, một đời bướm chỉ quẩn quanh sáu tháng. Cô thử tính xem một đời người bằng bao nhiêu đời bướm gộp lại? Cô muốn người ta dùng cả trăm năm chỉ để bồi đắp cho sáu tháng ngắn ngủi hay sao?

– Cái này… cái này…

– Huống chi công chúa bướm vốn không cần phải chết, chỉ cần nàng ta chấp nhận quên mà thôi.

– Hả? Ý của ngài là…

Tôi còn chưa biết rõ chuyện như thế nào, ngài Minh Tâm lại quay sang hỏi chuyện Trọng Phu.

– Nàng bướm tên Thiên Thảo này muốn tìm gặp Nguyễn Khiêm?

– Đúng là như vậy. – Trọng Phu thành thật trả lời.

– Vẫn đang chờ?

– Vẫn luôn đang chờ. – Trọng Phu nhấn mạnh chữ “luôn”.

Ngài Minh Tâm gật đầu, biến ra một cái hộp nhỏ rồi đặt sợi tơ hồng của công chúa Thiên Thảo và Nguyễn Khiêm vào bên trong, sau đó đưa cho Trọng Phu.

– Anh đưa nó cho nàng ta đi. Thân là công chúa của vương quốc Bướm, nàng ta phải hiểu rõ hai chữ “nhân duyên” hơn bất cứ ai. Nói với nàng ta rằng: Tơ hồng đã kết, duyên này cũng hết, đừng mãi chờ trông nữa. Buông tay đi.

Buông tay đi? Nói nghe thật dễ dàng! Mấy trăm năm chờ đợi bị một người xa lạ kết lại bằng ba chữ “buông tay đi”, không phải đương sự mà tôi vẫn tức điên đây này. Tôi đang định cãi nhau một trận ra trò với vị Phán quan này thì ông ta đã phất tay đuổi chúng tôi ra tận bên ngoài Đệ Thập Điện.

– Quá đáng! Thật sự quá đáng! Ngài Minh Tâm, lòng ngài ác lắm! Tôi trù ngài bảy bảy bốn mươi chín kiếp không tìm được ai yêu!

– Đúng đúng! Cá cũng không yêu ngài!

Tôi tức thành cá nóc, cá nóc nhỏ tức phồng lên thành bong bóng bay. Trọng Phu vớt cá nóc lên, ôm vào lòng.

– Đừng tức giận. Cũng sắp muộn rồi, chúng ta tranh thủ về làng đi.

– Anh định giao thứ đó cho công chúa thật hả? – Tầm mắt của tôi hạ xuống, nhìn chòng chọc vào cái hộp gỗ nhỏ trong tay Trọng Phu.

Nói thật lòng, tôi muốn đem nó đi phi tang. Quăng xuống vách núi, thả xuống vực sâu, ép bẹp, xay nhuyễn hay đốt trụi đều được. Tôi chỉ sợ công chúa đau lòng. Tôi quen nhìn công chúa với nụ cười dịu dàng trên môi rồi, không thích trông thấy nụ cười ấy bị thay thế bởi tiếng khóc và những giọt nước mắt.

Trọng Phu mân mê cái hộp nhỏ, đôi mắt đen trầm tĩnh hấp háy tia sáng.

– Công chúa có quyền biết rõ đầu đuôi.

Nghe đến đây, tôi thấy ngực mình trướng lên, nhoi nhói; tôi khụt khịt mũi, uể oải gật đầu rồi ủ rũ đi theo Trọng Phu. Năm tháng còn rất dài, tuy không đành lòng nhưng tôi hiểu rõ, không thể để công chúa tiếp tục chờ đợi như thế mãi được.

Có một số việc, kết thúc mới là lựa chọn thích hợp nhất.

_____

Chú thích:

[1]. Đây là nhân vật hoàn toàn hư cấu, không có thật và không dựa trên bất kỳ hình tượng nào.

[2]. Kinh bang tế thế: dựng nước giúp đời.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa: Bảo Huyên
Thiết kế: Gia Thuần

Share