Bà bác ở miền Nam, Tết năm nay vì bận công chuyện không ra quê được. Bà gửi cho đứa cháu đang ở Hà Nội một xấp vải, vải kim tuyến để may áo dài. Đứa nhỏ cầm xấp vải, tròn xoe mắt, không phải vì đây là một chiếc áo dài bằng vải kim tuyến, mà vì đây là do bác nó ở miền Nam gửi ra. Từ đó đến giờ, nó có nhận được món đồ gì từ đó gửi ra đâu. Nó thấy như gia đình nó được đoàn tụ. Con nhỏ quý cái áo dài lắm, sợ hỏng nên không dám mặc. Tối 30, nó mở tủ ra ngắm cái áo. Cứ vậy mà hết 3 ngày Tết.
Hết chiến tranh, có người lính ở lại quân ngũ. Hết 10 ngày trực Tết, anh hớt hải chạy về nhà. Đứng từ đầu làng, đã nghe tiếng chân chạy vội vàng. Chó trong làng nghe tiếng động cũng sủa âm trời. Anh lính chạy nhanh đến nỗi có lần anh vấp phải đá, suýt té. Anh đứng trước nhà, gọi mẹ. Bà mẹ, giờ tóc đã pha màu sương, nghe giọng nói vừa lạ vừa quen đã 21 năm không gặp lại. Bà nhấc từng bước chân khó nhọc ra ngóng xem ai gọi.
Thấy người, bà chết lặng. Gối bà khuỵa xuống, bà muốn đứng lên mà có cái gì đó nặng nhọc không cho phép bà đứng lên để chạy về phía đứa con đang đứng chờ bà. 21 năm, bà tưởng nó đã chết rồi, nhưng bà luôn mong nó sẽ quay về, ăn với bà cái Tết. Đứa con vứt luôn cành đào chạy ra đỡ mẹ. Lần đầu tiên, giọt nước mắt nóng hổi của bà mẹ rơi trên vai thằng con. Đó là niềm sưởi ấm đôi vai anh. Niềm vui phút giây như đang long lanh.
“Nước giếng làng mát thế em”, người bộ đội chạy ra nói với cô thôn nữ. Cô chỉ hững hờ đáp: “Anh muốn dùng thì cứ dùng, chỉ sợ anh mê nước giếng làng khác thôi”
“Thế hết chiến tranh, cho anh về dùng chung nước giếng làng đấy nhé!”
“Tùy anh”
Người bộ đội cười tủm tỉm, cầm theo cái mặt dây chuyền có hình cây mai qua nhà cô gái năm nào. Trước cổng nhà, anh nói vọng ra: “Mai ơi có cho anh dùng nước giếng làng không?”
Người con gái chạy từ trong nhà ra. Ôi giờ phút trong tay anh đầu tiên, một cuộc đời êm ấm…