Trong lúc sờ vào thi thể, Cửu được thêm một phen ngạc nhiên: gã này chỉ vừa chết mới đây mà thôi, bởi vì dưới mông của gã ta còn đang đè lên mấy vỏ trứng gà bị bể, lòng trắng và lòng đỏ còn chưa khô hết. Vậy thì sao cái xác lại biến thành như thế này? Như có suy nghĩ lóe lên, Cửu hít một hơi tìm mùi trong phòng, sau đó để ý dưới đít cái xác không chỉ có trứng gà mà còn có một giỏ hành tím, trong giỏ có một tấm giấy đề chữ “An Trương Tổng, Quy Tức Viên”, tức là hành được trồng ở tiệm Quy Tức tại Tổng An Trương, Vĩnh Châu.
Cửu lóe lên suy nghĩ, dùng tay bóc một mảnh da có vết hằn ở cổ, ngửi xong thì nghĩ thầm: “Sao lại toàn mùi hành tím?”. Y liên hệ với tấm giấy đề chữ “An Trương Tổng” trong giỏ hành, cộng với hiện trường vụ án, Cửu cho rằng có kẻ giao hành tới cho tay đạo sĩ họ Phùng rồi ra tay hạ sát hắn.
Cửu đứng dậy, lấy án thư ra, phê: “Vạn kiếp bất phục sinh”, dán lên trán của cái xác rồi quay trở ra, cảm thán nói:
– Tử Vỹ Hồ, suýt chút nữa ta bắt được ngươi rồi!
Tay Cửu bất giác siết chặt nắm đấm, ra vẻ bực lắm. Cửu lại bến tàu, tìm một chiếc đi hạt Bạc Liêu, hy vọng ở Vĩnh Châu sẽ kiếm được thông tin. Ngày đó, hành chính miền Tây chia ra quận Vĩnh Châu thuộc tỉnh Bạc Liêu. Hạt Bạc Liêu có hai Tổng và mười một làng. Làng Vĩnh Châu thuộc Tổng An Trương.
Ghe vừa chạy, gần ra khỏi địa phận tỉnh An Giang (lúc đó địa phận tỉnh An Giang rất lớn, dài đến cả Hậu Giang) thì va chạm với một ghe chở lúa. Cả hai ghe đều bị lật, nhân mạng không thiệt hại nhưng bấy giờ trời đã tối, mọi người bèn quyết định ở lại. Cửu thấy tốn thời gian, bèn một mình rảo bước. Đi chừng hai cây số thì đến một ngã ba, một nhánh đường lớn, một nhánh đường nhỏ có lát đá xinh xắn. Hai bên là hàng cây sao bự cỡ nửa vòng ôm.
Cửu đang đi thì kim lệnh rớt ra, lăn về phía con đường nhỏ. Y chậc lưỡi, mặc dù rất gấp nhưng đây là ý trời nên cũng chỉ còn cách đi về hướng ấy mà thôi. Con đường băng qua hai bên ruộng đồng và nhiều rẫy trồng đậu, đang đi thì thấy phía sau có ánh đèn, nhìn lại thì thấy có một chiếc xe ngựa kéo đang đi tới. Người trên xe thấy Cửu đi một mình, liền cất tiếng hỏi:
– Anh gì ơi, đi đâu tối thui mà còn vô đây? Lạc đường hay sao?
Cửu vờ nói:
– Dạ. Tôi đi lạc, anh hai biết chỗ nào tá túc không, cho tôi xin ở nhờ một đêm, mai tôi đi liền.
Người ấy khẳng khái đáp:
– Được, được, cũng gần tới xóm đó rồi. Anh lên xe đi.
Thoạt đầu Cửu tưởng người ấy là nam, nhưng khi không bị chói đèn nữa mới biết là phụ nữ, còn khá trẻ nhưng giọng nói khàn khàn làm Cửu hiểu lầm.
Cô gái đánh xe giới thiệu mình họ Phạm, tên Thi Bình, quê ở Cái Bè, làm việc chở gạo và lương thực vô làng này cho một số bác sĩ người Pháp. Làng này vốn dĩ không có tên, một số nhà khoa học bên Tây qua, chọn nơi này để tập trung nghiên cứu một vài loại thuốc. Hàng tuần, Thi Bình đều đánh xe ngựa chở gạo tới. Hôm nay do tai nạn của hai chiếc ghe kia nên gạo lên trễ, phải giờ này mới chở đến nơi được.
Cổ hỏi:
– Anh ở đâu tới? Coi bộ anh không phải người ở Tổng này, chứ dân ở đây không ai dám vô cái xóm này nữa hết.
Cửu tò mò:
– Bộ trong này có ma quỷ quái thú hay sao mà bà con sợ dữ vậy cô Bình?
Bình có vẻ e dè, lát sau cô dặn:
– Ờ thì… trong làng đó thoải mái thì có, nhưng tôi khuyên anh ở xong tới sáng mai đi theo tôi về nghe, đừng thấy làng đẹp mà ham ở lại, nguy hiểm lung lắm.
Cửu bèn hỏi nguyên cớ, Bình tặc lưỡi, nói là:
– Chuyện dài lắm. Nôm na mà nói thì trong làng có một khu rừng, người ở của mấy nhà Pháp kêu nó là rừng ăn thịt người. Mấy năm đầu ở thì không có gì, về sau cứ có người mất tích hoài, người làng sống không nổi nên trốn đi.
Cửu nghe xong, trầm ngâm giây lát, cuối cùng cũng biết được lý do kim lệnh rơi ra là vì muốn mình giải quyết chuyện ở đây. Cửu nói:
– Nghe ghê vậy. Đầu đuôi ra làm sao, cô Bình cho tôi hay với.
Bình đem chuyện mình biết được, kể ra hết.
Hơn chục năm trước, khu này là một rừng sao rất lớn. Có một đoàn nghiên cứu khoa học người Pháp tới đây, thấy thích hợp để nghiên cứu nên xin lệnh cho xây dựng một làng nhỏ sâu bên trong. Ban đầu có hơn bốn chục hộ là gia đình của các nhà khoa học, bác sĩ, cả Việt và Tây ở chung trong đó. Dần dần, những người ở khi đi ra chợ kể lại, năm đầu tiên thì không sao, sang năm thứ hai tự nhiên đêm nào họ cũng nghe từ phía cánh rừng vọng lại những tiếng “gừ gừ”, nghe như con gì đang nhai vậy. Đây cũng là lúc bắt đầu xuất hiện các vụ mất tích, ban đầu là một cô người ở, sau là hai, ba rồi nhiều hơn.
Hễ ai đi vào rừng tìm người cũng đều phải chịu kết cục như nhau, đêm nào nghe tiếng rên rỉ vọng về là sáng hôm sau, những mảnh thịt băm vằm được rải ra dọc theo bìa rừng, nhìn hết sức kinh khủng. Từ đó về sau, các vụ mất tích vẫn tiếp diễn, tiếng động kỳ lạ sâu trong rừng sao vẫn còn nhưng chẳng ai dám bén mảng vô đó nữa. Lần lượt từng người từng nguời biến mất, một số nhà khoa học sợ quá bỏ chỗ ở. Cứ tưởng trốn đi thì không sao, ai ngờ vài bữa sau đã thấy cái đầu bị gặm nham nhở của những người đó nằm lăn lóc ở đầu làng. Hiện giờ trong làng chỉ còn năm hộ của năm bác sĩ người Pháp và một gia đình người Việt, họ ở lại để nghiên cứu về thảm thực vật.