Không như gia súc, voi không thể thuần hóa do chúng không sinh đẻ trong môi trường giam giữ. Để có được voi, người ta phải tổ chức những cuộc vây bắt quy mô và sau đó huấn luyện chúng. Sách Lĩnh Ngoại Đại Đáp thời Tống mô tả cách thức vây bắt, huấn luyện của người Việt như sau:
“Trong núi non Giao Chỉ có những hang đá, chỉ có duy nhất đường vào, xung quanh toàn vách đá, người Giao trước hết đặt cỏ, đậu bên trong, xua một con voi cái thuần vào trong. Sau đó rải mía trên đường dụ voi hoang dã, chúng đến ăn mía, thì người ta thả voi cái thuần nhập bọn voi hoang để dụ về. Khi đã vào trong hang, lấy đá to chặn cửa hang. Voi hoang rất đói rồi thì người ta men theo vách đá cho voi cái thuần ăn, voi hoang thấy con voi cái được cho ăn, ban đầu tuy sợ, sau cùng cũng khinh suất mà đòi ăn. Khi đã vào gần, con người bèn vụt roi, hơi thuần rồi thì leo lên mà chế ngự.
Phàm chế ngự voi, phải dùng móc câu. Người Giao thuần hóa voi thì cưỡi thẳng lên gáy nó, tay cầm móc câu sắt để móc đầu nó. Muốn voi quay trái thì móc vào bên phải đầu, muốn voi quay phải thì móc vào bên trái đầu, muốn dừng thì móc vào trán, muốn tiến lên thì không móc, muốn voi quỵ gối thì dùng móc câu ấn vào não, rồi lại ấn vài lần. Voi đau quá kêu lên, người ta cho là voi có khả năng dùng tiếng để tỏ thuần phục vậy. Người ta thấy cả đàn đi đứng, sắp hàng nhất loạt mà không biết có cái móc câu để điều khiển đi, dừng, trái, phải đâu.
Đại khái voi là loài thú, hình dáng tuy to mà không thắng được đau đớn. Bởi vậy người ta dùng cái móc câu dài vài phân mà thuần phục được. Lâu dần hiểu được ý người, thấy người cưỡi đến, hạ đầu quỳ gối, người đó trèo lên gáy, ắt đứng lên khởi hành”.