Sau khi viết kín trang đầu tiên của quyển nhật ký, tôi khép lại cuốn sổ dày hơn một trăm trang vừa được đặt mua cách đây không lâu, giao hàng trong năm phút thông qua Công ty vận chuyển nhanh Hương Nhang. Cục Vàng cũng được tôi mua cho một quyển nhật ký kèm theo một hộp bút sáp màu rất thơm. Em ấy nằm bẹp trên mặt bàn gỗ, cái bụng tròn bè ra hai bên, đầu cá nhỏ gần như dán sát vào trang giấy. Bằng một cách thần kỳ nào đấy, cá nóc nhỏ dùng vây cá cầm bút màu lên, hí hoáy tô vẽ, nhìn thoáng qua còn khá bài bản.
Là một con cá có tuổi thọ hơn bảy mươi năm, yêu thích thơ ca cùng âm nhạc, Cục Vàng hiển nhiên biết chữ. Nhưng với tính cách tương đương một đứa trẻ sáu bảy tuổi, em ấy ưa thích vẽ vời hơn là dùng cách viết để bày tỏ nỗi niềm của mình. Thấy tôi đặt mua nhật ký, cá nóc nhỏ cũng ỉ ôi năn nỉ muốn thêm một quyển. Gọi là nhật ký vậy thôi chứ đấy thật ra là sách dùng cho trẻ nhỏ vẽ tranh, không dày, chỉ có mười mấy trang mà thôi. Trang bìa còn có hình vẽ một chú gấu lông vàng trong chiếc áo đỏ trông rất dễ thương.
– Cục Vàng vẽ gì đây? Chị xem với được không?
Cá nóc nhỏ không có ý muốn giấu, cặp mắt lồi vẫn nhìn chăm chú vào trang giấy, tập trung tô màu.
– Em vẽ anh hàng xóm. Xinh xinh.
Trọng Phu xinh? Suýt nữa thì tôi cười sặc. Sợ cá nóc giận dỗi, tôi đành nín lại mà nhìn xem trong mắt em ấy, Trọng Phu xinh như thế nào.
Gần nửa trang giấy trắng lúc này đã tô kín màu xanh của lá cùng màu tím của hoa. Tại trung tâm là một vùng trời bao la, màu lam làm nổi bật lên vầng mặt trời rất lớn cùng với một mặt trời nhỏ ở cạnh bên, nằm giữa hai vầng mặt trời còn mọc lên một bông lúa trĩu hạt.
Có vẻ như, dường như là, bông lúa ấy là tôi thì phải.
– Anh hàng xóm ở đâu?
– Là mặt trời lớn nè chị, vì anh ấy sáng như mặt trời. Nhưng anh hàng xóm không bỏng rát giống mặt trời, anh ấm, dễ chịu lắm á. Cục Vàng thích lắm.
– Vậy đây là Cục Vàng đúng hông? – Tôi chỉ vào mặt trời nhỏ ở bên cạnh, hỏi Cục Vàng.
– Đúng rồi ạ. Còn đây là chị Đan Thanh nè.
Cục Vàng dùng vây nhỏ chỉ vào bông lúa vàng, đôi mắt lồi ngập tràn phấn khởi, sáng long lanh. Thằng bé con nói xong còn cười hì hì.
– Cục Vàng và anh hàng xóm đều giống nhau, trong này tràn trề hơi thở sự sống nè chị. – Cục Vàng ưỡn cái bụng căng tròn, hai vây nhỏ vỗ lên kêu bành bạch.
– Thì ra là vậy…
Tôi ồ lên vỡ lẽ. Trọng Phu quả thật sáng chói như ánh mặt trời, vừa rực rỡ gọi mời người hướng đến, lại cao xa và nóng cháy để cho người phải ngưỡng vọng không dám chạm vào. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của anh ta, một hồn ma như tôi đây còn tưởng chừng như đang được sống lại. Đấy có phải là sức mạnh của tình yêu không nhỉ? Tôi tựa vào cửa sổ, dõi nhìn xuống giàn hoa đậu biếc của nhà bên cạnh. Phòng ngủ của tôi chiếm trọn căn gác lửng. Từ trên cao, thông qua khung cửa sổ, tôi có thể ngắm nhìn một đoạn của khu phố. Sân vườn nhà hàng xóm cũng nằm trọn trong tầm mắt của tôi. Cảnh vật vẫn như xưa, dường như việc ngôi nhà có chủ mới không hề làm ảnh hưởng đến bầu không khí của nơi ấy. Một nơi ấm áp và bình yên, khiến cho tôi có cảm giác của “Nhà”.
Thốt nhiên, tôi nghĩ đến một vấn đề.
– Hơi thở sự sống? Cục Vàng à, em vừa nói là anh ta, Trọng Phu ấy, – Tôi ngồi bật dậy, chỉ thẳng vào nhà hàng xóm. – trong người anh ta có hơi thở sự sống hả?
Bởi vì đã chết, sinh cơ không còn, cho nên cơ thể của ma quỷ không thể lưu trữ sinh khí. Trừ những lúc ma quỷ ăn cơm mới có một tia sự sống lướt qua chóng vánh, còn lại chỉ có ác quỷ chuyên trốn lên trần gian ăn người mới có lượng sinh khí tồn tại lâu đến như thế.
– Dạ đúng. – Cá nóc chớp đôi mắt lồi, hai vây nhỏ quơ quơ. – Nhưng chị yên tâm, anh Trọng Phu không phải ác quỷ đâu, cơ thể của ảnh sống.
– Vậy thì là người rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu Trọng Phu là người, lại còn sở hữu một ngôi nhà ở Vong Đô thì hẳn là anh ta đã xin được giấy phép cư trú tại nơi này. Như vậy chuyện tương lai dễ nói hơn nhiều lắm, chỉ cần cẩn thận đề phòng một số kẻ tham ăn là được. Có lẽ ngày mai tôi nên viếng thăm nhà hàng xóm một chuyến, sẵn tiện nhắc nhở người bạn mới về vấn đề an toàn một chút, rồi cùng nhau đi thăm thú đâu đó thêm một chút nữa, ví dụ như là xem phim chẳng hạn. Có vẻ như lịch của ngày mai khá dày đặc rồi đấy, hì hì.
– Ngày mai Cục Vàng có muốn đi xem phim không nè?
Thời đại phát triển, Âm phủ cũng đã có rạp chiếu phim. Mặc dù toàn bộ Vong Đô chỉ có một rạp duy nhất nhưng bù lại nó có diện tích rất rộng rãi, màn hình rất lớn, ngồi từ xa vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
– Em đi nữa! Chị ơi em đi!
Cục Vàng nhảy phốc lên đầu vai tôi, vừa hò hét vừa thổi ra một cái bong bóng. Bong bóng bay đến trước mặt tôi rồi vỡ ra thành chùm bọt nước. Bọt nước kết dính lại thành một màn hình trong suốt lơ lửng. Hiển thị trên màn hình là lịch chiếu phim của ngày mai. Tôi và cá nóc nhỏ châu đầu lướt xem. Chiếm trọn toàn thời gian trình chiếu của ngày mai chỉ có một phim duy nhất, bốn chữ sáng rọi lấp lánh ngay trung tâm của màn hình.
– Tình người duyên ma? Úi da úi da…
Là tiếng cá nóc nhỏ bập bẹ đọc lên tên phim. Tôi không biết nói gì hơn, không ngờ rạp chiếu phim của Âm phủ cũng có một ngày bị bao trọn phòng vé. Sẽ không trùng hợp đến như vậy đâu, nhỉ?