Theo Hậu Hán thư, Điền Phong cho rằng “đã để lỡ cơ hội trước thì không nên hành động ngay”. Điền Phong bèn đề xuất chiến tranh tiêu hao lâu dài. Ông ta bàn với Viên Thiệu:
“Tào Tháo đã phá Lưu Bị, thì huyện Hứa không còn rỗng không nữa. Vả Tháo giỏi dùng binh, biến hóa không chừng. Quân tuy ít, nhưng chưa thể khinh thường. Ngày nay không gì bằng dùng kế trì cửu. Tướng quân chiếm chỗ vững của núi sông, ôm dân chúng bốn châu, ngoài giao kết với anh hùng, bên trong sửa sang việc làm ruộng và chiến đấu, rồi sau đó chọn ra người tinh nhuệ, chia thành kỳ binh, thừa chỗ trống rỗng mà kéo ra, để quấy nhiễu vùng phía Nam Hoàng Hà. Họ cứu bên phải thì ta đánh bên trái, cứu bên trái thì đánh bên phải, khiến địch mệt mỏi vì chạy vạy, người không được yên nghiệp. Ta chưa lao nhọc mà họ đã khốn đốn. Không tới ba năm, có thể ngồi mà thắng họ. Nay bỏ kế sách chiến thắng ở miếu đường, mà quyết thành bại trong một trận chiến, nếu không như ý, hối hận cũng không kịp”.
Viên Thiệu không nghe theo.
Hiến Đế xuân thu có chép lại một lời khuyên can khác của Điền Phong và Thư Thụ. Điều đặc sắc là sách này còn ghi chép cả lời phản biện của phái chủ chiến do Quách Đồ, Thẩm Phối cầm đầu. Thực ra cả hai phe đều chủ chiến, nhưng Điền, Thư chủ trương “hoãn chiến”, còn Quách, Thẩm lại chủ trương “tốc chiến”. Điền Phong và Thư Thụ nói:
“Ra quân nhiều năm, trăm họ mệt mỏi, kho lẫm không có tích trữ, thuế má lao dịch đang nặng nề. Đó là điều lo lắng sâu sắc của nước. Trước tiên nên sai sứ tới báo tin chiến thắng cho thiên tử, chăm việc nông, cho dân nghỉ. Nếu không được thông sứ, thì sẽ dâng biểu hặc họ Tào ngăn đường chầu vua của ta. Sau đó mới tiến quân đóng đồn ở Lê Dương, cho doanh trại lấn dần xuống phía nam Hoàng Hà, đóng thêm nhiều ghe thuyền, tu sửa binh khí, phân chia kỵ binh tinh nhuệ đi cướp bóc biên giới của họ, khiến cho chúng không được yên, còn ta thì nhàn nhã. Trong vòng ba năm, việc có thể ngồi mà định”.