[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 103: Ong lưỡi cưa

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 103: Ong lưỡi cưa

Kỳ trướcĐàn em của Kiên Bói Cá đưa cả đoàn tới nơi, con đường còn lại phải dựa vào Hai Tình đưa đi. 

Anh Hùng quay lên nhìn trời sao, định vị gì đó rồi quay sang hỏi lại ông Hai như thể đang xác minh lần nữa: 

Hướng này nằm ở rìa phần Tây Nam của rừng U Minh Hạ đúng không chú Hai? Đây chắc là con đường dân ăn ong hay đi.

Ông Hai nhìn anh Hùng gật gù, hỏi anh Hùng có từng đi ăn ong hay chưa. Anh lắc đầu, bảo rằng chỉ nghe kể từ những người bạn làm nghề đó mà thôi. Có Tú Linh vẻ như chưa hiểu lắm, anh quay sang giải thích. Ăn ong là tên gọi những người đi săn mật ong rừng. Miền Tây nổi tiếng với mật ong ở hai chỗ: Tràm Chim (Đồng Tháp) và U Minh Hạ (Cà Mau), vì mấy nơi này tràm nhiều, ong lấy mật từ hoa tràm có mùi thơm vị đặc trưng, dưỡng chất cao. Nghề săn mật cũng gian nan và truyền kỳ không kém săn lan là mấy. 

Đến mùa khô là mùa mật ngon nhất vì không bị lẫn nước mưa, thợ ăn ong kéo vào rừng tìm. Ong làm tổ luôn chọn địa thế cheo leo hiểm trở cho nên công việc này đòi hỏi độ gan dạ và khôn khéo. Thợ ăn ong có một cách để dụ ong làm tổ, gọi là gác kèo ong. Kèo ong là một thân gỗ tràm chừng ba mét, vạt sạch vỏ, mắc nghiêng khéo léo, sau đó bôi lớp sáp và mật ong để dụ ong đến. Khi thu hoạch tổ ong, dân ăn ong có lời thề là không lấy quá hai phần ba ổ, luôn chừa lại ong non. Dao cắt tổ ong không được dùng dao kim loại, sẽ khiến ong bỏ tổ đi hết. Thợ ăn ong dùng dao làm bằng tre, vát thật mỏng cho sắc. Tương tự như dân săn lan phải biết được thổ nhưỡng, bí thuật thì dân ăn ong muốn thành công cũng phải hiểu bài bản về hướng nắng, gió, độ ẩm, độ mát và đặc tính của ong. Thợ ăn ong khi hành sự chỉ cần một búa, một đục và một ít bùi nhùi đốt tạo khói là xong, cách làm hết sức chuyên nghiệp. Anh Hùng còn bảo xong chuyến này về có dịp đến thị trấn U Minh tìm thợ ăn ong để họ dẫn đi, cho Tú Linh mở mang tầm mắt.

Nghe bao nhiêu thứ đó lần nữa lại khiến tôi trầm trồ về quê hương. Đúng là trước đây tôi có nghe về thợ ăn ong, nhưng không nghĩ là lại kỳ công đến như vậy. Công nhận quá trình mở cõi khi xưa đã để lại những nghệ thuật vô cùng tinh tế mà trong thời hiện đại này, nếu để mất đi nó sẽ là một nuối tiếc vô cùng to lớn. Ngay như mật ong U Minh giờ đây cũng bị làm giả tràn lan, nhắc đến không khỏi nhói lòng.

Bọn tôi đứng tại chỗ, chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết, kiểm tra thiết bị, quần áo. Ông Hai nhắc cả đoàn đến một đặc sản khác của U Minh Hạ, đó là muỗi. Ngoài chỗ tôi đứng đây đã nghe le ve liên tục, một khi bước vào trong, muỗi vây kín cơ thể như có một lớp áo giáp màu đen. Bình thường ở rừng U Minh, tầm hai giờ chiều thì cái giống quái vật hút máu tí hon ấy đã trở mình hành động, đến khuya như giờ này thì phải gọi bìa rừng đã biến thành lãnh địa của chúng. Tú Linh lấy trong túi ra một chai tinh dầu màu nâu đỏ, chiết xuất từ hoa bạch đàn, qua nhiều lần chưng cất đặc chế của hàng rong thì trở thành lớp khiên chống lại mọi loại côn trùng. 

Ông Hai bảo chiết cho mỗi người một ít vì lát nữa có thể phải lội nước, sợ rằng tinh dầu dễ tan. Ngoài ra ông còn dặn, nước kênh trong rừng là nước phèn, rất độc với mắt người, tiếp xúc lâu là mù như chơi. Cho nên nhược bằng có chuyện bất trắc phải lặn xuống nước, cả nhóm hãy nối đuôi nhau, người sau bám chặt eo người trước, ông Hai sẽ lãnh trách nhiệm bơi dẫn đầu đưa mọi người qua. Công tác tư tưởng đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn tôi theo chân ông Hai, vượt qua lớp rào kẽm gai, sấn bước tiến vào khu rừng âm u đang chìm trong màn đêm.

Ông Hai dẫn đầu rồi đến Tú Linh, tôi, Sinh, anh Hùng thì chốt phía sau. Bọn tôi sử dụng một loại đèn ánh mờ, vì sợ sẽ để lộ vị trí. Dù gì thì chuyến đi này ngoài bách thú trong U Minh, hai kẻ giữ rừng, thì còn có những tay mafia từ Tam Giác Vàng. Lục lâm chắc chưa có hộ pháp hay Chú Phù gì chống lại một viên đạn cỡ 5.45x39mm! Để chắc ăn, chỉ có Hai Tình và anh Hùng đeo hai cái đèn mờ loại như vậy để định hình hướng đi. 

Đầu rừng, cây còn mọc khá thưa, cỏ dại cao quá gối, bên dưới là hỗn hợp bùn nhão sền sệt khẽ vang lên tiếp “chẹp chẹp” sau mỗi bước chân. Thỉnh thoảng, có tiếng con gì đó rẽ cỏ chạy trốn làm không gian có thêm chút sức sống. Đi chừng hơn trăm mét, cảnh vật xung quanh trở nên đen đặc, ánh trăng không còn chiếu xuống được tới dưới này được nữa, đèn mờ trong không gian này chỉ chiếu sáng được một vùng chừng bốn năm mét vuông. Khu này là ngoài đầu rừng, thường được nhà nước giao cho một số hộ dân trồng rừng để khai thác. Những người chủ này thường nuôi rất nhiều chó săn cũng như đào bẫy để bắt heo rừng vào phá. 

Bọn tôi đi sau Hai Tình, không dám lơ là nửa bước. Nếu không có ông ấy, chắc cũng phải mất đến hai ba tiếng mới băng qua được chừng ba ki-lô-mét rừng. Bẫy đặt rất nhiều, những hố chông, cọc nhọn còn dính máu đỏ ối từ con thú xấu số nào đó. Hai Tình nói, nơi này ngoài bẫy ra thì còn có cả rắn rết, vật độc rất nhiều. Thợ ăn ong thường đi vào cùng đường lúc nãy tôi đi, nhưng họ sẽ rẽ ngang một hướng khác chứ không tiến vào đến trong này. Qua bìa rừng, có lẽ diện tích phần này đâu đó tầm năm mươi héc-ta, bọn tôi đi thẳng nên quãng đường chỉ khoảng bốn, năm ki-lô-mét là cùng, nhưng cảm giác mệt mỏi đã xuất hiện. Đường đi gập ghềnh khó khăn, cỏ cản bước chân, muỗi cứ vo ve mặc dù không chích nhưng lại gây khó chịu vô cùng. Khi những cái bẫy rập thưa dần rồi không xuất hiện nữa, Hai Tình nói đã gần đến rừng mười vạn chân.

Theo ánh đèn chập chờn anh Hùng soi lên, tôi kinh hãi khi nhìn những tán cỏ xung quanh mình toàn vắt là vắt. Thậm chí, trên gốc tràm còn có những con đỉa to bằng nửa tay. Nói không hãi lại thành nói xạo. Nhớ lại hồi nhỏ, khi xem phim Đất Rừng Phương Nam, tôi liên tục trầm trồ về những cảnh băng rừng của người xưa. Ai ngờ khi đi trong U Minh Hạ lúc khuya thế này lại làm cảm giác xưa sống dậy, nhưng bằng một cách trực quan hơn nhiều. Không chắc lắm về cảm xúc này vì xung quanh tôi tối thui, có nhìn được gì đâu, chỉ thấy âm u và băng giá, đôi khi là sự sợ hãi phà vào mặt lạnh ngắt. Chính cảm giác đó khiến tôi ngỡ ngàng trước thiên nhiên, hùng vĩ và thâm trầm. Đúng là Thất Sơn cùng Kiên Lương đem đến cho tôi không ít hãi hùng kinh ngạc, nhưng ở U Minh Hạ này lại rất khác. 

Tôi tự hỏi cụ Đoàn Giỏi ngày xưa đã trải nghiệm vùng đất này đến như thế nào nữa, bước chân tôi đang đi liệu có trùng lên bước chân cụ đi ngày xưa hay không? Đúng là đâu cần phải đi thật xa, qua nước này nước khác, ngay cả những “bến quê” trong chính quê hương mình thôi, tôi tin là nếu chúng ta trải nghiệm dưới một hành trình khác biệt thì sẽ thấy nó rất đẹp và hùng vĩ, đẹp đến nao lòng! Cũng có không ít những nơi là danh lam thắng cảnh, khi được check-in đẹp lung linh trên mạng xã hội, lũ lượt khách ghé về để rác lại và đem vẻ đẹp của nó đi mất. Tôi không muốn U Minh Hạ này lại trở thành như vậy, nhưng có lẽ sự lo lắng của tôi sẽ không xảy ra vì chẳng ai muốn check-in với cả ngàn con vắt dưới chân mình cả.

Tôi hỏi ông Hai: 

– Chú Hai, U Minh Hạ giờ còn sấu không? Có giống như chuyện “Bắt sấu rừng U Minh Hạ” không chú?

Ông Hai vẫn bước đi, nói: 

– Sấu sống vùng này không hợp. Nếu muốn tìm sấu lớn thì ở Trà Sư có, chứ ở đây thì chết gần hết. Con nào còn sống cũng không lớn nổi.

Sinh nãy giờ đã uống tới chai Gò Đen thứ hai, hỏi với lên: 

– Trong này đáng lẽ nhiều miễu biết hát lắm hả chú Hai? Sao nãy giờ con không cảm nhận được?

Hai Tình nói: 

– Miễu biết hát? Trong này chỉ có miễu câm thôi.

Sinh suýt chút nữa sặc rượu, nó hỏi: 

– Miễu câm? Miễu câm là thể loại gì vậy?

Thấy ông Hai im lặng không đáp, anh Hùng trả lời gọn: 

– Là loại miễu không có hù mày, hi nó xuất hiện chỉ có một ham muốn là ăn thịt mày sạch sẽ đó. Dân đập miễu gì mà không biết cái này?

Thực ra anh Hùng trả lời cho có mà thôi, anh cũng không biết ông Hai Tình khi nói miễu câm là hàm chứa ý nghĩa gì. Tôi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa vì trước mặt lúc này bỗng nhiên có rất nhiều cây gai, dây leo chằng chịt, phải phạt đường mà đi. Bỗng nhiên từ đâu trên cao rớt xuống một con rắn lục đuôi đỏ to gần bằng ba ngón tay. Tội nghiệp con vật xấu số rơi trúng Tú Linh, nó còn chưa kịp ý thức về cuộc đời thì chục cây kim sắt găm chặt vào đầu, cả kêu lên cũng chưa thành tiếng thì đã chết. Thú thực lúc con rắn rơi xuống, cả đoàn ai cũng bất ngờ, Tú Linh có kêu lên hốt hoảng một tiếng. Với một người cá tính mạnh mẽ như cô, điều đó không khác gì sự sỉ nhục, giận quá nên Tú Linh ném mạnh con rắn qua một bên.

Đáng lẽ nơi nghe tiếng “bịch” của âm thanh con bò sát xấu số rơi vào đám cỏ, thì lại là một tiếng “bụp”, kéo theo sau là những tiếng xèo xèo ghê tai. Không hiểu sao cả đoàn đang đi bình thường, nghe thấy âm thanh kỳ quái đó thì bỗng đứng lại, không ai nói với ai câu gì. Tôi lắng tai nghe lại lần nữa, thì ra đó là tiếng đập cánh. Có cả trăm ngàn thứ gì đó đang khuấy động cánh rừng bên trái kia, sát khí nó tỏa ra ngập tràn trong không khí. 

Tôi khai nhãn cho Thiên Hổ. Từ lúc ở bìa rừng không dám dùng nhiều vì sợ tốn sức, nhưng sự tò mò lúc này làm tôi không kìm nén nổi nữa, đưa mắt nhìn qua bên có âm thanh như bão tố kia. Một vùng không gian đen lại bởi cả trăm ngàn, không, là cả triệu con ong. Loài này tôi không biết, to như ngón tay cái, thân màu đen, vằn đỏ, mắt màu xanh lá ánh lên trong đêm đen. Tôi mấp máy: 

– Có ong.. Có ong…

Tức thì, Hai Tình kêu lên: 

– Ong lưỡi cưa, nhanh, chạy theo qua, chết không toàn thây bây giờ!

Cửu Long Quái Sự Ký 103

Anh Hùng và Sinh có lẽ vẫn còn nhớ như in cảnh bị ong rượt ở Tà Pạ năm xưa, nhưng họ cũng hiểu ra, so với loài ong lưỡi cưa U Minh Hạ này, ong ở Tà Pạ chỉ như những đứa trẻ mẫu giáo vô hại. Lúc nãy mặc dù đã được thoa tinh dầu chống côn trùng của Tú Linh đưa cho, nhưng nó không hiệu nghiệm với loài ong. Ong vô cùng hiếu chiến, tuyệt nhiên không có chuyện vì dăm ba mùi tinh dầu mà ngần ngại hy sinh. Chỉ đến khi kẻ thù bị tiêu diệt, chúng mới thôi. 

Cả đám không ai bảo ai, hộc tốc chạy về phía trước, cố gắng giữ đội hình. Hai Tình kêu sắp đến kênh nước phèn rồi, nhớ kỹ lời ông dặn khi nãy. Tôi khẽ quay ra sau, cả khu rừng đen ngòm bây giờ đã lốm đốm những ánh bạc do cánh ong phát ra, tựa như một trận cuồng phong chết người lao đến, tốc độ rất nhanh, chỉ còn cách vài mét. Do đang quay đầu ra sau, chân đang chạy ngon trớn bỗng dưng tôi bị hụt chân, mất đà, lọt tõm xuống một con kênh khá sâu, nước tràn vào miệng một ít đã thấy khó chịu vô cùng, may là vẫn nhớ lời ông Hai, tôi nhắm chặt mắt lại Ttuy nhiên, xung quanh tôi chỉ có làn nước phèn lạnh lẽo, tôi không biết những người còn lại ở đâu! 

Bị bầy ong lưỡi cưa rượt, Cọp quay đầu nhìn lại, vô tình hụt chân lọt xuống con kênh. Đó có phải là một con kênh thông thường? Mời các bạn theo dõi kỳ sau sẽ rõ. 

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Trần Văn Hậu

Share