Chúa Nguyễn Bắc phạt – Kỳ 20: Phản gián kế

Tác giả Wong Trần
Chúa Nguyễn Bắc phạt – Kỳ 20: Phản gián kế

Đốc chiến Nguyễn Hữu Dật đuổi theo ông già đi về hướng Nam nhưng không kịp, bị rơi vào trong hố đá. Hữu Dật cố sức nhảy lên, lại thấy đứng trên đất bằng. Giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ là một giấc mơ. Hữu Dật tự nhủ thầm:

– Ta vâng vương mệnh Nam triều, điếu dân phạt tội, giương oai trời, đuổi dài giặc Bắc, cậy mệnh vua, làm mạnh Nam triều, thẳng tiến ra xứ Nghệ An, chiếm cứ phía Nam sông lớn. Nay mơ thấy rời thành câu cá như thế. Lại có ông già đọc thơ như vậy. Ắt ta dốc hết sức vì nước nhà, nhưng lao nhọc mà không có công, danh chỉ ghi một nửa trong sử sách thôi. Có điều chỉ sợ anh em không thuận, bằng hữu bất hòa, phí mất tâm tư của ta.

Tháng Mười năm Kỷ Hợi [1659], niên hiệu Vĩnh Thọ thứ 2, hương quan bên Trịnh là anh em Trần Hưng Học, Trần Hưng Nhượng lại phục kích quân Nguyễn tại Cống Đá ở xã An Ấp, huyện Hương Sơn, đánh tan quân Nguyễn. Tình thế chiến trận tại thượng nguồn sông Lam và sông Ngàn Sâu ngày càng bất lợi.

Đến tháng Mười Một, có gián điệp từ Đàng Ngoài là Tộ Long tới gặp Nguyễn Hữu Dật. Tộ Long kể chuyện ngoài ấy, rồi nói:

– Người Bắc đều nói binh quý thần tốc, mà các tướng nghi hoặc không tiến. Cơ hội thật đáng tiếc.

Hữu Dật tiễn Tộ Long về, rồi đem việc báo cho Tiết chế Nguyễn Hữu Tiến và các tướng, đề nghị xuất quân. Hữu Tiến hỏi:

– Tộ Long đâu rồi?

Hữu Dật đáp:

– Đã sai về rồi.

Hữu Tiến im lặng, không vui. Các tướng Nguyễn Phước Tráng, Phù Dương, Tống Hữu Đại cùng nói:

– Đại binh chinh phạt, lệnh ở Nguyên soái. Đốc chiến tự sai khiến Tộ Long, là sao vậy? Huống hồ lúc trước mật thư [của Tây Định vương] hư thực chưa rõ. Nay lời nói của Tộ Long sao có thể tin ngay. Chi bằng án binh để đợi thời.

Hữu Tiến nói:

– Phải.

Hữu Dật bừng bừng đáp rằng:

– Kẻ hèn cùng các tướng vâng mệnh ra quân, chí muốn báo quốc. Lúc trước người Trịnh đưa mật thư tới dụ, đã đem việc ấy bẩm lên, là muốn tương kế tựu kế, để xong việc lớn. Các ông không cần nghi ngờ nhau!

Hữu Tiến nói:

– Bọn ta nhận hậu ơn của nước, chỉ lo đồng tâm báo đáp, có gì mà nghi ngờ chứ? Nhưng lời các tướng nói muốn đợi thời thì cũng là có lý. Đốc chiến nên nghe theo mới phải. 

Nguyễn Hữu Dật thấy mình bị nghi ngờ, kế sách không được nghe theo, nên từ đó u uất, cuối cùng đổ bệnh.

Bấy giờ đã là tháng Chạp. Phía Đàng Ngoài, chúa Trịnh Tạc vẫn căm hận Mậu quận công Phạm Tất Toàn lúc trước đầu hàng quân Nam, rồi thành viên tướng đắc lực cho địch. Bấy giờ, tướng Trịnh là Đinh Văn Tả cũng biết được việc ấy, bèn bày kế phản gián. Văn Tả sai phao tin rằng:

– Mậu quận công trá hàng, nay đóng quân ở Đăng Giang, đợi quân Bắc ập đến, ắt làm nội ứng. 

Chúa Trịnh Tạc cũng sai tìm vợ của Phạm Tất Toàn là Phạm thị, tra hỏi đầu đuôi, rồi lấy danh nghĩa Phạm thị viết một bức mật thư. Kế đó, chúa Trịnh Tạc sai người giả làm gia nhân của họ Phạm, mang mật thư và ba khối vàng lẻn sang phía Nam, tới doanh của Tất Toàn. Phạm Tất Toàn giở mật thư ra xem. Trong thư nói:

Nghe nói: Đức của trời đất lấy bốn mùa làm trước. Đạo của vua tôi lấy tam cương làm đầu. Huống hồ tướng quân là bậc quân tử đường đường, là kẻ trượng phu lẫm liệt. Chỉ vì năm trước bị quân Nam bức bách, miễn cưỡng gửi thân, cũng ví như chim phượng hoàng gặp cơn gió bão. Há phải tướng quân có lòng khác đâu! 

Có điều hiện nay trong tay tướng quân đã có hùng binh, lượng sức ắt có thể khắc chế được. Sao chẳng nghĩ đến ơn vua tôi, nghĩa vợ chồng, không mưu báo phục bên trong chứ! Nếu tướng quân có thể nghĩ kỹ đến những người hiếu thuận, kẻ sĩ trung cần từ xưa đến nay, ắt phải nhân thời cơ để khởi sự, giả phát binh như cố sự của Mã Đại, Ngụy Diên. Thừa cơ hội bên trong, lấy đầu của Thuận Nghĩa, sớm quay về Bắc. Như thế sẽ tròn đại nghĩa quân thần, đáp ơn sâu cha mẹ. Vinh quang hiển hách, há chẳng tốt đẹp sao? Nếu mê muội không tỉnh ngộ, khó tránh hậu thế chê cười là kẻ phản vua theo bọn gian. Khác nào phò Tào giúp Trác, khó tránh khỏi nhơ danh nơi sử sách”.

Phạm Tất Toàn đọc thư, trong lòng dao động, nhưng không biết quyết định thế nào. Vì thế mà thường đâm ra phiền muộn, có lúc lại cáu gắt, khiến quân lính không hiểu chủ tướng đang lo lắng việc chi. Lính thủ hạ của Toàn là Tiềm Lộc thấy Phạm Tất Toàn thường lén đọc một mảnh giấy, rồi tỏ vẻ phiền muộn, bèn lén trộm bức thư. Tiềm Lộc đọc thư xong, liền đi tố cáo với Tiết chế Nguyễn Hữu Tiến.

Hữu Tiến giấu Tiềm Lộc đi, rồi cho gọi Phạm Tất Toàn. Hữu Tiến bảo:

– Ta vâng mệnh vua bình định phương Bắc, đã trải năm năm, ra hiểm vào nguy, đánh rất nhiều trận mà chưa phân thắng bại. Tướng quân có kế gì phá địch chăng? Xin được nghe trình bày.

Phạm Tất Toàn nói:

– Cử binh động chúng, bình định phương xa, chỉ cốt ở đánh gấp mà thôi. Mong Tiết chế hạ lệnh phát binh, vọt qua bờ Bắc, ruổi dài thẳng tiến. Thần xin dốc hết sức ngựa hèn, theo ông Tiết chế để phá bọn Trịnh. Há chẳng nên công lớn sao?

Hữu Tiến cười lớn, nói:

– Lời của tướng quân là thật à? Hay là giả đấy?

Tất Toàn đáp:

– Phàm đạo làm bề tôi phải nghĩ đến việc báo ơn sâu của quốc gia. Dẫu tan xương nát thịt, gan óc lầy đất, cũng không thể báo đáp một phần vạn thánh ân. Có dối trá gì đâu?

Hữu Tiến nói:

– Tướng quân có đọc Tam quốc chí. Có biết cố sự của Ngụy Diên, Mã Đại chăng?

Phạm Tất Toàn nghe nhắc tới câu nói trong mật thư, thì tái mặt, đáp:

– Đó là di kế của Khổng Minh.

Hữu Tiến nói:

– Ngươi có muốn xem cho rõ không?

Bèn đưa bức mật thư ra cho xem. Phạm Tất Toàn mất vía, nhưng vẫn chối là không biết. Nguyễn Hữu Tiến bèn sai Tiềm Lộc ra đối chứng. Tất Toàn vẫn còn chối rằng:

– Đây là Tây Định vương tung phản gián kế. Không phải thần có lòng ấy!

Nguyễn Hữu Tiết sai lính xét hỏi Tất Toàn. Tất Toàn đành phải thú nhận, lại khai ra mấy chục thủ hạ cũng đồng mưu. Chúa Hiền được tin thì cả giận, sai đem Phạm Tất Toàn và hơn hai mươi đồng đảng ra chém ở pháp trường Vân Cát. Bấy giờ đã là trung tuần tháng Giêng năm Canh Tý [1660], niên hiệu Vĩnh Thọ thứ 3.

Đinh Văn Tả dò biết Phạm Tất Toàn đã chết, bèn dâng khải về kinh báo tin. Chúa Trịnh Tạc ban tỷ thư khen ngợi Tả, nói rằng: “Sách lược như Thái Công, mưu kế vượt Trần Bình”. Hai quân nghỉ ngơi, không giao chiến.

Đến tháng Tư năm đó [1660], quân Nguyễn lại động binh. Nguyễn Hữu Tiến sai cánh quân riêng tiến vào xã An Ấp, muốn tranh huyện Hương Sơn. 

Thắng bại sẽ ra sao?

Chia sẻ câu chuyện này

Tác giả: Wong Trần
Minh hoạ: Minh Thảo Võ
Thiết kế và dàn trang: TRẦN VĂN HẬU

Share