[Tiểu thuyết] Án Sát Tầm Hồ – Kỳ 15: Bà già bán dao

[Tiểu thuyết] Án Sát Tầm Hồ – Kỳ 15: Bà già bán dao

Cùng lật giở từng trang trong quyển sổ ghi lại hành trình của cô nhà báo Thạch Thị Ái Tri, bước vào chuyến hành trình hoang đường ma mị với những điều nằm ngoài sức tưởng tượng của con người.

Cũng phải vất vả lắm Dương Minh mới dẫn Cửu về nhà mình được. Nơi đây là vùng quê hiu quạnh, đồng vừa mới xong mùa gặt, muốn tránh được ánh mắt của người dân như Cửu nói thì phải băng kênh, lội ruộng, nấp sau những bụi rơm. Quãng đường về nói chung là vất vả nhưng không có chuyện gì để kể. Vừa về đến nhà Minh, một căn nhà mái lá đơn sơ, Cửu mới vội vàng khóa hết cửa sổ, cửa sau lại, đoạn đặt cuốn bút ký lên bàn. Y lật đến trang chính giữa, xem qua xem lại, sau đó Cửu lật đến trang cuối cùng. Khi đã hiểu được phần nào huyền cơ trong đấy, Cửu nghiêm mặt lại, nghĩ thầm: “Tử Vỹ Hồ, lại là mi sao?

Cửu nhìn Minh. Gã thấy Cửu cứ nghiền ngẫm một hồi lâu, cảm nhận được sự vụ ra chiều hướng xấu. Minh hỏi trong đấy có gì. Cửu gấp quyển sổ lại rồi mới nghiêm trọng nói rằng muốn biết được ngọn ngành, không thể bắt vào giữa mà đọc được, khó hiểu vô cùng. Không còn cách nào khác, phải bắt đầu từ trang một thôi.

Ái Tri đúng như lời Dương Minh kể, là người thận trọng vô cùng. Dựa theo cách cô kể chuyện có thể biết rằng cô yêu nghề và cống hiến hết mình vì nghề. Từng đoạn nói chuyện của mọi người, cô đều ghi lại. Câu chuyện bắt đầu khi Ái Tri gặp một người chừng năm mươi lăm tuổi có nước da ngăm đen tên Độ, biệt danh Độ Sẹo vì chi chít trên lưng, cánh tay, khuôn mặt lão là những vết dao chém. Độ là người giang hồ thứ dữ, sau khi rửa tay gác kiếm thì nhận công việc đồng áng cho một bá hộ ở Ba Thắc. Hỏi về quê quán thì lão chỉ sờ sờ vết sẹo gần mắt rồi thì thầm: “Bồn Man”.

Những trò chơi dân gian cơ bản đều có nguồn gốc giống như mọi loại hình nghệ thuật khác. Tổng biên soạn của Lục Tỉnh Thời Báo – chủ của Ái Tri – là người có tầm nhìn và hoài bão, ông muốn thu gom tư liệu về những trò chơi dân gian nổi tiếng rồi viết thành cuốn sách để bán cho người Pháp thấy được sự đa dạng văn hóa của “xứ An Nam”, âu cũng muốn để lại cho hậu thế. Mấy ngày trước, tòa soạn của ông nhận được một bức thư kỳ lạ, thư đề “Trò chơi cá sấu lên bờ”, và gỏn gọn hai trang tóm tắt về luật chơi: bắt đầu từ một con đường mòn, đi tới khi nào gặp sông, kênh, rạch cắt ngang thì xuống lội xuôi theo dòng. Ngược lại, sau khi xuống lội, tới khi gặp bờ cắt ngang thì lại leo lên để đi bộ.

Độ Sẹo vắt cây cuốc lên cái xà gỗ rồi nói. Lão có chất giọng trầm đến nỗi không thể trầm hơn được nữa, lẫn trong đó là chút hoang dại của núi rừng cao nguyên trung phần: 

– Luật chơi đơn giản đúng không các hạ, nhưng muốn tuân thủ luật chơi thì không đơn giản chút nào!

Ái Tri mới hỏi tại sao, lão tiếp: 

– Nhiều khi các hạ bị quên. Các hạ vừa lội ruộng một hồi sẽ bị mất tập trung, quên phóng lên bờ. Lúc đó coi như trò chơi kết thúc.

Ái Tri mới hỏi tiếp làm sao lão biết trò chơi kết thúc. Lão chỉ nhìn cô cười kiểu như: “Các hạ sẽ biết thôi”.

Sáng nay, Ái Tri đã xuống tổng An Trương sớm, tìm được địa chỉ của Độ Sẹo cũng tới trưa. Trước khi đi, cô còn căn cứ theo tờ giấy mà ổng gửi cho tòa soạn để chuẩn bị đồ ăn thức uống trong ba ngày, một con dao nhỏ, đồ sơ cứu, tất nhiên là không quên mang theo một quyển sổ và vài cây viết. Ái Tri hỏi: 

– Lội sông, lội ruộng, đi bộ trên đường thì có gì đặc biệt? Tôi tưởng ông biết về nguồn gốc của trò chơi này.

Độ Sẹo nói: 

– Thường thì nếu làm vậy vài chục lần sẽ không dẫn tới kết quả gì cả. Có vài người nông dân may mắn, lặp lại thứ tự chính xác trong trò chơi nhưng họ không ý thức được nên bỏ giữa chừng. Không tới được “Miền đất mới”.

– Miền đất nào?

– Giống như tại hạ nói, cứ tiếp tục men theo con đường, cảnh vật xung quanh sẽ nói cho các hạ biết sớm thôi. Nửa canh giờ nữa, chúng ta sẽ đến điểm tập kết của nhóm.

– Nhóm? 

Độ Sẹo “Ừm” một tiếng rõ trầm rồi sắp xếp công việc rốp rẻng. Mấy phút sau đã thấy lão đi ra cùng với tay nải trên vai và một nụ cười rất nhẹ trên môi. Điểm tập kết mà Độ Sẹo nhắc tới chính là một con đường đất bao quanh bởi ruộng đồng mênh mông vừa sau mùa gặt, vàng một màu chói mắt. Độ Sẹo dắt Ái Tri đến chỗ gốc cây còng rồi bắt đầu móc tay nải ra, đồ dùng trong đó chính xác như những gì lão dặn. Nhưng khi lão lấy một khẩu hỏa mai nhỏ rồi thận trọng kiểm tra nó thì Ái Tri bắt đầu cảm thấy trong chuyện này, lão ta hoàn toàn nghiêm túc.

Vài phút sau, từ phía cuối con đường, một bóng dáng cao to vạm vỡ xuất hiện. Anh ta dáo dác nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó rồi dừng ánh mắt chỗ bóng cây, đoạn phóng những bước gọn gàng đến bên bọn Độ Sẹo, Ái Tri. Anh chàng này tên Mến, là người dân tộc thiểu số, da đen như trâu nước, duy chỉ có hàm răng trắng tinh trông kỳ cục nhưng âu cũng là sự điểm tô gì đó. Thêm vào đó, anh ta thích cười, nói xong câu nào đều cười như một kiểu chấm câu. Vừa gặp Ái Tri nhỏ nhắn đã nghe anh nói:

– Bữa nay được thầy ký đi theo, vinh dự quá anh Độ. Ha ha.

– Hai người biết nhau hả?

– Tất nhiên, anh Độ như Phật của vùng này. Ai cũng biết anh Độ. Ha ha.

Độ Sẹo gật đầu với Ái Tri, cô thoáng thấy chút hãnh diện trong đó. Lão ta nói với Mến vô hàng ngũ. Mến nghe xong lập tức đứng về phía sau lưng Độ Sẹo, đoạn móc tay nải kiểm tra mọi thứ. Ba người còn lại cũng tới không lâu sau đó, một anh chàng gầy còm với nước da nhạt nhẽo tên Hồng Ba; một cô gái tóc ngắn cứng cáp mặc đồ bà ba tên Ngọc và một… bà lão, không ai biết bà tên thật là gì, chỉ gọi là bà Chim Sẻ. “Hàng ngũ” mà Độ Sẹo nhắc tới lúc nãy bắt đầu thành hình, cả nhóm bắt đầu chia cặp, Độ Sẹo và Ái Tri đi đầu đoàn, Mến đi chung với Hồng Ba ở chính giữa, Ngọc sẽ đi với bà Chim Sẻ để chốt đoàn, mỗi cặp đi cách nhau một chục mét.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng mọi thứ, Độ Sẹo ra dấu, cả đoàn bắt đầu di chuyển. Ái Tri biết những người này đều đã nghe về trò chơi “Cá sấu lên bờ, người ta xuống nước” lâu rồi, và chính họ cũng đã tham gia nhiều lần. Đơn giản tại vì những tín hiệu đi đường mà Độ Sẹo đưa ra. Ví dụ như xòe năm ngón tay nghĩa là đi chậm lại, hai ngón tay là đi nhanh lên, nắm đấm nghĩa là dừng một lát, cả bọn ai cũng làm theo hết sức gọn gàng. Đi một hồi thì đoàn người gặp con kênh đầu tiên, vừa bước xuống đã nghe giọng của Mến lanh lảnh phía sau: 

– Còn nhiều lắm, mọi người cứ giữ đội hình như vậy nghe, không biết thêm mấy lần nữa đâu. Ha ha.

Trải qua hai mươi hai lần lên bờ xuống ruộng.

Độ Sẹo từ nãy đến giờ vẫn chỉ ra hiệu tay, không nói một lời gì với Ái Tri, bỗng nhiên nghiêm giọng bảo: 

– Chắc các hạ đang tự hỏi trò chơi con nít này liệu có đem tới kết quả gì không?

– Ông buồn lòng à?

– Nếu các hạ không tự hỏi như vậy mới khiến tại hạ buồn lòng chứ. Tới thời điểm này, đã có những thay đổi, nhưng vì nhỏ quá nên các hạ chưa phát hiện ra thôi, dù gì thì các hạ cũng nên nghe tại hạ thông báo một chuyện này…

Ái Tri im lặng, vẻ lo lắng dần xuất hiện trên khuôn mặt cô phóng viên trẻ tuổi. Độ Sẹo nhìn ra đoàn người phía sau rồi hạ giọng: 

– Chúng ta sẽ tới Vòm Cây sớm thôi. Trước cửa Vòm Cây có một đường mòn dẫn ra ngoài, men theo đường mòn đó mà đi, nghe tiếng gì cũng không được quay lại nhìn. Hết đường thì các hạ sẽ thoát khỏi trò chơi mà không bị “bọn nó” đi theo. Từ đây tới đó còn khoảng một canh giờ, các hạ suy nghĩ cho thấu đáo, tới đường mòn không cần hỏi ý tại hạ, nếu muốn dừng cuộc chơi thì cứ việc đi ra.

– Hiểu rồi. Mà ông làm tôi hơi lo…

– Tốt. Cứ vậy mà sống thôi.

Trải qua bốn mươi lăm lần lên bờ xuống ruộng.

Cả đoàn tới một khu phố nằm trơ trọi giữa ruộng đồng mênh mông, những sạp đồ trưng bày đủ thứ nhu yếu phẩm từ quần áo, bàn ghế, đồ ăn, thức uống và nổi bật nhất là một sạp cao nhất giữa khu phố, trên đó chất đầy những con dao sáng bóng. Người dân rảo bước trên phố, người rao, kẻ mua. Chẳng ai để tâm tới sáu người lạ mặt vừa bước vô, họ chỉ tươi cười, nói chuyện inh ỏi. Ái Tri có cảm giác mái tóc ai cũng dài quá mũi, che đi cặp mắt. Phía xa xa, núp sau sạp bán dao là một bà lão tóc bạc phơ. Bà ta là người duy nhất nhìn chằm chằm vô cả đoàn. Bóng dáng bà phản chiếu trên những con dao bóng loáng. Bà túm chân váy rách bươm rồi tiến về phía đoàn. Ái Tri móc sổ để ghi chép về khu phố. Khi cô ngẩng mặt lên đã thấy bà lão tóc bạc kê sát khuôn mặt nhăn nheo, hố mắt dường như biến mất của bà ta sát bên mặt mình.

Bà lão nói: 

– Giữa bầy vịt chạy loạn, có con gà chạy lạc đàn đi theo, con gà này nhìn ngộ à nghen.

Ái Tri lo ngại quay sang nhìn Độ Sẹo. Lão chỉ lạnh lùng nói: 

– Kệ mẹ bả.

Bà lão tóc bạc tiếp:

– Con hổ, con chồn hôi, con hổ ăn thịt con chồn hôi trong bìa rừng kia kìa. Lão ta cứ nhảy lên vồ bà, nên bà chém đứt lưỡi lão. Bẩn thỉu! Bẩn thỉu quá trời!

Độ Sẹo giơ hai ngón tay lên không trung, cả đoàn bước đi như chạy, duy chỉ có Ái Tri vẫn ngoái đầu lại nhìn. Bà lão tóc bạc nhìn đoàn người lướt qua rồi khóc thét lên nghe thê lương hết thể. Bà liên tục bứt tóc rồi chửi đông đổng, đoạn tiến về sạp hàng bán dao. Bà ta chụp cây dao to tướng nhất, một tay tự móc lưỡi mình, một tay vung dao, rồi bằng một nhát chém dứt khoát, cái lưỡi đã nằm gọn dưới đất. Nó giãy giụa như loài cá mắc cạn còn bà lão tóc bạc thì tuôn những tràng cười điên dại. Những người xung quanh vẫn sinh hoạt bình thường, giống như chẳng ai thấy bà lão cả. Ái Tri không giấu nổi sự kinh hãi. Quay sang nhìn Độ Sẹo giờ vẫn trơ ra như không, cô như muốn khóc: 

• Cái… cái chó gì vậy?

Độ Sẹo nói bằng chất giọng không chút cảm xúc: 

– Nó thường xuất hiện ở chỗ này.

– Cánh đồng này hả?

– Không, con phố, nó thường xuất hiện sau lần thứ bốn mươi lăm, kiểu như một nơi tiếp tế.

– Còn bà già?

– À, bà già thì lâu lâu mới thấy. Chắc chuyến đi này đặc biệt hơn chút, các hạ đừng nên lo lắng quá, lại hại tới thân thể. – Đoạn, Độ quay về phía sau nhìn khu phố khuất dần rồi nói với cả đoàn – Sắp tới điểm dừng đầu tiên, mọi người chuẩn bị.

Chia sẻ câu chuyện này

Tác giả Lâm Gia – Thái Bảo
Minh họa Bảo Huyên
Thiết kế và dàn trang TRẦN VĂN HẬU

Share