Gác cung cách phục vụ qua một bên thì tôi phải công nhận dùng Túi Ba Gang di chuyển rất nhanh. Chỉ mất vài phút chúng tôi đã từ ngoại ô Vong Đô đi đến trung tâm của rừng Sương Tím, đặt chân lên lớp đất phủ rêu ẩm ướt bao quanh hồ Hoa Đăng xinh đẹp.
Trong lúc anh Thông kiểm tra lại gánh rượu cùng cái loa, tôi tranh thủ dắt Trọng Phu đi nhìn ngắm xung quanh.
– Đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này luôn đó. – Tôi nhón chân bước đi, cẩn thận cúi xuống nhìn ngắm đáy hồ. – Nước hồ trong vắt hà, đẹp ghê á!
Cục Vàng cũng tròn mắt ngắm nhìn. Nước hồ trong veo, đáy hồ rải đầy sỏi trắng; mặt hồ thả hơn trăm ngọn đèn hoa sen, mỗi đóa hoa đều được tỉa thành tám cánh, cánh hoa màu đỏ hồng ôm lấy một ngọn đèn cầy nhỏ thay cho nhụy, trôi lững lờ trên mặt nước trong ánh sáng nhấp nháy của trăm đốm lửa vàng.
– Chị ơi! Chị ơi! Cho em xuống nước chơi đi, được không chị? – Cục Vàng nhảy phốc từ đỉnh đầu của Trọng Phu vào lòng tôi, cặp mắt lồi tròn xoe, cái đuôi nhỏ xoay tròn như cánh quạt, làm nũng muốn được vọc nước.
Cá nóc quá dễ thương, lòng tôi đã hóa mềm nhũn. Thế như với mục tiêu phấn đấu làm một vị phụ huynh lý trí mẫu mực, tôi quyết định hỏi thăm anh Thông trước.
– Anh Thông ơi, Cục Vàng có thể chạm vào nước hồ này được không ạ?
Nước hồ sạch và đèn hoa mới tinh như thế này thì chắc hẳn có người trông coi rồi, đồng thời họ cũng chăm chút vệ sinh rất kỹ nữa. Tự tiện thả cá xuống hồ là sai trái, dù con cá này không phải cá thường nhưng đó vẫn là điều không nên làm. May mắn thay, anh Thông nghe thấy tôi hỏi liền vội lắc đầu.
– Không được! Tuyệt đối không được chạm vào nước hồ!
– Hứ! – Cá nóc nhỏ lại dỗi, nhảy phốc từ lòng tôi về lại đỉnh đầu của Trọng Phu, xoay mông về phía anh Thông không chịu nhìn mặt.
Xem ra trong sổ đen của Cục Vàng, cái tên Thông sẽ mãi, luôn luôn, vĩnh viễn nằm ở vị trí đầu tiên. Giao việc dỗ dành cá nóc cho Trọng Phu, tôi giúp đỡ anh Thông chỉnh lại dây kéo của cái loa, cũng hỏi thăm anh về nước hồ.
– Hồ này giấu giếm huyền cơ gì hả anh?
Nhìn những đóa đèn hoa nở rộ tươi đẹp chầm chậm di chuyển trên mặt nước, tôi thử lẩm nhẩm tính toán trong bụng một hai lần, không ngờ lại ra được đôi ba kết quả thú vị.
– Cô Đan Thanh đoán không sai. Hồ Hoa Đăng có ẩn giấu một bí mật, bản thân nó là một trận pháp, cũng là hàng rào ngăn cách làng Cổ Tích với thế giới bên ngoài. Bằng trận pháp này, những người không thuộc về làng sẽ bị cản lại bước chân, những người không có duyên cũng sẽ bỏ lỡ nơi đây.
– Quả nhiên là trận pháp. – Tôi nhoẻn miệng cười, nếu là trận pháp thì có lẽ đôi ba kết quả tôi vừa tính ra sắp có đất dụng võ rồi.
– Kinh Đại Bản Duyên trong Trường A Hàm[1] viết rằng Phật Tỳ-bà-thi từ cõi trời Đâu-suất giáng thần vào thai mẹ, từ hông phải mà vào; khi sanh từ hông phải của mẹ mà ra, vừa đến đất không cần người đỡ, liền đi bảy bước, ngó khắp bốn phương, rồi đưa tay lên nói rằng: “Trên trời dưới đất, duy Ta là tôn quý, Ta sẽ cứu độ chúng sanh khỏi sanh, lão, bệnh, tử.”[2] – Trọng Phu vừa bước đến cạnh tôi vừa chậm rãi nói, mắt cười sáng như sao.
– Anh nhìn ra cái gì rồi hả? – Tôi cũng cười hỏi lại.
– Bảy bước hoa sen.[3] – Trọng Phu trả lời ngắn gọn.
– Vậy anh biết bảy bước đó nên bước như thế nào không? – Tôi không ngờ Trọng Phu cũng hiểu biết về trận pháp và kinh Phật bèn tò mò hỏi thăm.
– Này thì tôi không biết rồi. – Trọng Phu nhún vai, thành thật lắc đầu.
– Thế thì đành nhờ vào anh Thông rồi. – Tôi thè lưỡi, tinh nghịch chớp mắt. – Anh Thông ơi, anh biết cách vượt qua trận pháp này không?
Nếu biết thì không còn gì tốt hơn, có kết quả chắc chắn thì tôi cũng nhẹ nhàng; giả như anh Thông không biết, khi đó tôi lại vắt óc suy tính cũng không muộn. Mười năm học hành với Thầy, tôi vẫn là tôi của ngày xưa, chúa ghét làm việc với những con số. Thật may mắn làm sao, lần này anh Thông nở một nụ cười tự tin, thậm chí tôi còn nhìn thấy hàm răng ố vàng của anh ta lóe sáng lấp lánh.
– Đương nhiên là tôi biết chứ, nếu không tôi làm sao dám đưa hai bạn đến đây.
Rồi anh ta gồng người, hai tay nâng cái loa thùng lên cao và đặt nó ngay ngắn trên đỉnh đầu; cái quang gánh treo hai khạp rượu tòn ten được anh neo chặt trên đôi vai cuồn cuộn cơ bắp của mình. Tôi nhìn cảnh này mà há hốc mồm, không ngờ anh Thông nhìn gầy teo nhưng khi gồng lên lại chắc nịch đến thế. Hình ảnh này làm tôi nhớ tới bộ phim hoạt hình nói về anh chàng thủy thủ thích ăn rau chân vịt mà tôi từng xem cùng cá nóc nhỏ và bé Thương. Quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong đâu đó!
– Hai bạn theo sát tôi nhé, cẩn thận chú ý từng đóa đèn hoa mà tôi bước lên. Đi thôi!
Anh Thông dẫn đầu nhảy lên một đóa hoa đăng cách bờ hồ nơi tôi đứng không tới một thước, trụ vững trên đó bằng một chân. Lòng bàn chân của anh cách đỉnh hoa một khoảng không nhỏ xíu, dường như phía trên đóa hoa đăng có một tấm ván vô hình đỡ lấy bàn chân anh, không cho nó đạp trúng đóa hoa mỏng manh.
– Bước thứ nhất nằm tại phương đông. – Anh Thông nói rồi nhảy thêm bước nữa. – Bước thứ hai hướng tại phương nam, thứ ba phương tây, thứ tư phương bắc, thứ năm phương dưới, thứ sáu phương trên.
Cứ như thế, hai ma một tiên tựa như chơi trò chơi nhảy lò cò nhảy trên những ngọn đèn hoa sen, từ từ đi đến giữa hồ, nơi có một đóa hoa sen thực thụ đang thì nở rộ. Và bước thứ bảy, cũng là bước cuối cùng, nơi chúng tôi đáp xuống chính là đóa hoa sen xinh đẹp tràn trề sức sống ấy.