Thử thách ở trại xuồng nghe qua thì thấy hết sức giản đơn.
Mỗi người tay cầm nến, thắt lưng giắt ba cây nhang để chiêu hồn quỷ thần, lôi kéo quỷ khí đến gần, chuẩn bị cho việc độ kiếp. Mỗi thành viên phải đi một mình, băng qua sáu dãy lán, mỗi dãy lán thông với nhau bằng cửa cây như lúc nãy. Trên đường đi gặp tường đầu tiên thì mở cánh cửa bên trái, sau đó bức tường tiếp theo thì đi qua cánh cửa bên phải, cứ thế luân phiên hai bên trái phải. Người đi trước vừa đi, chủ tế sẽ thắp một nén nhang nhỏ, khi nào nhang tàn thì đến người tiếp theo. Trong lúc di chuyển ắt hẳn xảy ra nhiều sự lạ, khi đó chỉ cần bình tĩnh và đi tiếp, không được ngoái đầu lại nhìn, không được quẹo vào hành lang nằm giữa các lán, nghe tiếng gọi tên không được trả lời.
Ái Tri nghe tới đây thì sực nhớ lại một chuyện. Trước đây cô từng làm phóng viên chuyên viết các bài báo giật gân, có lần nọ tại một ngôi trường dành cho trẻ mồ côi xảy ra vụ mất tích. Căn phòng ngủ có mười hai đứa trẻ, sáng hôm sau chỉ còn một đứa. Đứa này kể lại, trong phòng đó có một thằng nhóc tạm gọi là Tí. Nó vốn rất hoạt bát, chừng mười ngày nay bỗng nhiên ít nói hẳn đi, ánh mắt luôn trông về nơi nào đó tựa hồ như cõi xa xăm lắm.
Đêm xảy ra vụ mất tích, mấy đứa nhỏ khác đang chuẩn bị ngủ thì thằng Tí này lôi tất cả dậy, hỏi là có muốn đến vùng đất mới của thánh thần hay không. Bọn con nít kia tò mò nghe theo, định bụng khuya không ngủ được bày trò phá phách vậy thôi, bèn kéo cả lũ đi. Còn lại một đứa do đang bệnh, không đi được nên không sao. Nó chỉ nhớ mang máng, thằng Tí bày đầu bảo là các dãy nhà được xây song song với nhau, nếu cứ đi bên trái trước, qua hành lang, rồi đi bên phải, cứ thế luân phiên qua bốn dãy nhà, thế giới song song với thực tại sẽ được mở ra.
Ái Tri khi đó vốn dĩ chẳng quan tâm đến những truyền thuyết như vậy, tuy nhiên khi trải qua những thứ kỳ lạ trong chuyến đi, cô bắt đầu có niềm tin về một thế giới song song nào đó sẽ mở ra nếu ta làm đúng thứ tự các bước. Có thể thấy cách Độ Sẹo hướng dẫn mọi người khá giống với câu chuyện cô biết, nhưng khác cái là lão không cho mọi người đi vào hành lang, Ái Tri vô cùng tò mò pha lẫn sợ hãi, không biết nơi hành lang đó sẽ ma quỷ đến thế nào?
Hồng Ba là người đi đầu tiên, điều này bắt đầu làm cho Ái Tri có cảm giác ngờ vực, rằng Độ Sẹo đang mưu toan chuyện gì đó nên chia tách Hồng Ba khỏi nhóm. Tim cô đập liên hồi mỗi khi Độ Sẹo mở lời hoặc chỉ vô tình nhìn vào cô. Theo lời Độ Sẹo thì ngày hôm nay chỉ cần vượt qua được Trại Xuồng, điểm tiếp theo họ đến được gọi là Ngã Ba, qua Ngã Ba một chút thì sẽ đến chỗ nghỉ. Mọi người nghe xong cũng thấy có mục tiêu, ít nhiều đỡ cảm thấy ghê sợ đống quan tài, dũng khí cũng được cải thiện. Ái Tri đi áp chót rồi mới đến lão Độ Sẹo, cô không hề thích cảm giác ở một mình với lão ta giữa căn phòng quan tài này chút nào, cô để ý có đôi lần lão Độ định mở miệng nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, khuôn mặt thập phần ác hiểm.
Cây nhang do người đi trước thắp vừa tàn, Ái Tri bèn đứng dậy, khẽ chào lão Độ Sẹo rồi mở cánh cửa, tiến thẳng vào căn phòng bên trong không chút do dự. Đến khi một mình đứng giữa hai hàng quan tài cô mới thấy run. Ánh vàng của cây đèn cầy như chập chờn làm căn phòng cứ như một không gian được tạo nên bằng bột nhão, mọi thứ cứ phập phồng, tựa hồ nơi này là một trái tim khổng lồ đang bơm âm khí không ngừng. Khói nhang xộc lên khiến mắt cô cay xè, nhờ vậy mà lấy lại bình tĩnh, từng bước chậm rãi đi qua những hàng quan tài ngay hàng thẳng lối. Cánh cửa đầu tiên, rồi tới lán thứ hai, thứ ba, mọi chuyện không có gì khác ngoài tiếng mưa dông đang kêu gào bên ngoài. Mưa đập xuống mái tranh nghe như tay ai đang cào lên lá, đinh tai nhức óc. Mọi chuyện bắt đầu nặng nề hơn khi Ái Tri mở cánh cửa của lán thứ năm.
Từ gian lán thứ tư, cô đi thẳng qua dãy hành lang. Luật là không được nhìn ngó ra xung quanh, Ái Tri chỉ biết gồng cứng phần cổ, nhìn thẳng về phía trước. Tuy nhiên, nơi khóe mắt, cô cảm thấy chỗ góc phòng phía sau lưng mình rồi trên trần nhà, chỗ nào cũng như có những bóng người mặc áo tang. Dĩ nhiên không thể nào biết được mặt mũi, chỉ thấy bọn chúng như đang đứng kế bên, quỷ khí phả vào da thịt Ái Tri lạnh ngắt, mỗi bước chân của cô đều vọng lại là tiếng năm, sáu người đang bước theo. Lúc nãy, Ái Tri cảm thấy khá khó chịu về ánh nhìn của Độ Sẹo nên cô đi thẳng vào các gian phòng. Tuy nhiên, tâm lý đã được chuẩn bị khá kỹ, cô chỉ biết cắn chặt môi đến ứa máu, chỉ nhắc đi nhắc lại trong đầu là phải đi thẳng, phải đi thẳng. Có thể do cô đã biết việc tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của hành trình, bằng không phải trả giá rất đắt nên lấy đó làm động lực mà tiến bước.
Hành lang gian lán thứ tư và thứ năm cũng tối hù như các gian trước, có điều không hiểu tại sao khi vừa đóng cánh cửa gian thứ tư lại, Ái Tri bỗng đi chậm hơn, giống như có thứ gì đó níu cô lại, một cảm giác quen thuộc nhưng không thoải mái chút nào. Lúc này bên tai vang lên giọng thì thầm của một bé gái: “Bên phải, bên phải…” khiến cô bất thần đảo mắt một chút về phía bên phải. Nơi góc của hành lang, cách cô chừng sáu, bảy bước chân về hướng vách đối diện là một cái tiểu sành đựng cốt, bên trên là một thứ gì đó tròn tròn tựa như đầu lâu mà không tài nào Ái Tri nhìn rõ được.
Chợt tính tò mò trỗi dậy, Ái tri dừng bước, mặc dù không quay đầu sang nhìn, nhưng cô liếc mắt về hướng vật thể kỳ dị nọ. Trước mặt cô đang là hai cánh cửa, một trái một phải, bỗng như có ma lực ghì tay dắt đi, Ái Tri bước đến cánh cửa bên phải, mặc dù lượt này phải mở cánh cửa bên trái. Tay vừa đưa lên định đẩy cánh cửa gỗ, đột nhiên sáp nến chảy vào tay làm Ái Tri như sực tỉnh. Cô liền quay sang cánh cửa bên trái, trong thoáng chốc hồn phách có phần phiêu tán khi cô thấy cái tiểu sành ngã ra, lăn về phía mình, vật thể tròn đen ở nắp tiểu là một cái đầu lâu nham nhở thịt. Nó mấp máy xương hàm như đang kêu gào gì đó, càng lăn nhanh như muốn rượt cô. Ái Tri tuy toàn thân không tự chủ được, nhưng tiềm thức đã khôi phục, vô thức đẩy cửa bên trái, lao vào trong rồi đóng sầm cửa lại, vừa lúc cái tiểu sành va vào nghe “kịch” một tiếng hết sức ghê rợn.