[Tiểu thuyết] Án Sát Tầm Hồ – Kỳ 19: Cái mả hoang

[Tiểu thuyết] Án Sát Tầm Hồ – Kỳ 19: Cái mả hoang

Đường đến Thánh địa Tận Cùng ngày một gần hơn. Nhóm người Ái Tri và Độ Sẹo chuẩn bị đến với một nơi gọi là Ngã Ba. Nguy hiểm và những điều kinh dị mỗi lúc một khủng khiếp hơn, liệu đến Ngã Ba còn có chuyện gì đợi họ nữa?

Độ Sẹo đẩy cánh cửa, ánh mắt lão vẫn nhìn chết trân vào bọn Ái Tri và Hồng Ba.

Nép sau lưng lão là Mến, Ngọc và bà Chim Sẻ. Họ cũng đang khá bối rối, vì đoạn đường đi vừa qua dẫu có cam go nhưng mất nhiều thời gian như vậy thì thực đáng nghi ngờ. Độ Sẹo mân mê cái tay nải, trông lão như đang tìm khẩu súng. Lão nhìn trái, nhìn phải rồi nói: 

– Các hạ làm gì mà lâu vậy? Hồng Ba đệ, huynh có nói là không được quay lại, chẳng lẽ đệ đang âm mưu gì sao?

Hồng Ba run rẩy, cố lắm mới trấn tĩnh lại được, anh ta đáp: 

– Làm gì có đại ca. Em thấy nhỏ này đi lâu quá, bụng nghĩ chắc gặp chuyện nên quay lại coi, ai ngờ có chuyện thiệt. Anh đa nghi quá rồi!

Khuôn mặt nhợt nhạt cộng với lời nói khiêm nhường của Hồng Ba chẳng giúp gì được cho anh ta ngoài việc làm cho Độ Sẹo trở nên điên máu hơn. Độ Sẹo đi xồng xộc đến chỗ Hồng Ba, dường như không tốn chút sức lực, nhấc bổng anh ta rồi quăng lên giường đặt thi thể, thô bạo kề sát khuôn mặt anh ta vào mặt của cái xác nằm trên đó. Quả nhiên Độ Sẹo đã móc cây súng ra tự lúc nào, lão chỉ cần dùng một tay đã đè Hồng Ba nằm sát rạt, không cử động gì được, nòng súng chỉ thẳng vào thái dương. Độ Sẹo nghiến răng, thay đổi cả cách xưng hô: 

– Tối qua tao đã nghe tụi mày bàn tán hết rồi! Mày muốn dụ dỗ thằng già này hả, mơ đi con. Súng này chỉ bắn được một lần, nhưng dư sức tiễn mày xuống chầu Diêm Vương. Tao để mày nằm sẵn trên bàn liệm, coi như cho mày ân huệ!

Dụ dỗ”? Từ này làm cho Ái Tri phát hiện ra một điều, Độ Sẹo thật ra không nghe được cuộc hội thoại tối qua giữa cô và Hồng Ba. Lão chỉ cố mớm lời để Hồng Ba khai ra tất tần tật mà thôi. Lão biết bản tính Hồng Ba vốn nhát gan, chĩa súng vào đầu như thế này kiểu gì anh ta cũng sổ ra một tràng. Nghĩ đến đó, Ái Tri mới lên tiếng, không phải vì cô đã quy thuận theo lời Hồng Ba mà chỉ là muốn đền anh ta đã cứu cô một mạng.

– Monsieur Độ, tôi có thể lấy tính mạng ra đảm bảo, tối qua tôi với Hồng Ba chỉ nói chuyện xã giao, không có gì đặc biệt cả!

Một bước đi liều lĩnh, Ái Tri biết điều đó.

Độ Sẹo nghe xong, ánh mắt cú vọ liền lườm sang phía Ái Tri, nom như muốn ăn tươi nuốt sống cô phóng viên trẻ tuổi. Phần Ái Tri, cô cũng đã biết mình đã ném lao thì phải theo lao, giờ có sự tình gì xảy ra cũng chấp nhận, chỉ mong sao đừng có án mạng. Không ngờ câu nói của Ái Tri lại có tác động tới Độ Sẹo, lão nới gọng kìm đang siết chặt cổ Hồng Ba, chễm chệ đứng trước mặt Ái Tri rồi lên tiếng: 

– Các hạ, tính mạng thằng lốc cốc lôm côm này không đáng để các hạ phải làm vậy. Độ tôi nói thật lòng, nếu các hạ muốn rút lại câu nói vừa rồi, tại hạ cũng không một lời trách mắng. Thay đổi, họa chăng chỉ là thái độ của tại hạ đối với các hạ sau này mà thôi!

Ái Tri, vốn cũng ôm một bụng sĩ diện, chỉ biết gật đầu cái rụp, tùy ý Độ Sẹo định đoạt. Quả nhiên, lão ta thay đổi thái độ, thở dài một tiếng rồi đến bên Hồng Ba đỡ anh ta dậy, buông một lời xin lỗi bâng quơ rồi tiến thẳng về cánh cửa ra. Mến, Ngọc và bà Chim Sẻ ai cũng có phản ứng hoàn toàn khác nhau với tình huống vừa rồi. Mến vốn là người thích pha trò, sống phóng khoáng đúng kiểu sông nước Miền Tây, gặp chuyện giằng co thì chỉ biết quay mặt đi làm lơ; Ngọc chắc là kiểu người tò mò, dỏng tai nghe từ đầu tới cuối không bỏ sót chữ nào; phần bà Chim Sẻ thì hơi khó hiểu, bà cũng có một quyển sổ cho riêng mình, móc ra ghi chép gì đó rồi lẳng lặng bỏ đi.

Lần lên bờ xuống ruộng thứ một trăm hai mươi hai.

Sau Trại Xuồng Sáu Tấm, đúng như sự miêu tả của Hồng Ba, cả đoàn tới nơi gọi là Ngã Ba, nhưng muốn đến được cái Ngã Ba đó thì còn phải băng qua một thử thách. Thật vậy, đang lội dưới một con kênh, bỗng từ phía xa xa hiện ra một bụi dừa nước cao gấp ba đầu người, cuống lá bự gần bằng cả vòng ôm, những buồng dừa phủ bè bè xuống, chúng có hình dạng như một… thai nhi. 

Ái Tri biết rõ, thông tin cô thu nhặt đến bấy giờ vẫn chưa đủ để biết được giữa Độ Sẹo và Hồng Ba, ai mới là người để tin tưởng. Nhắc đến Hồng Ba, mỗi lần Ái Tri giả vờ quay về sau nhìn đều thấy anh ta đang gục mặt, bước đi như người không hồn. Ái Tri mặc dù thấy vậy nhưng làm sao mà dám mở lời hỏi han, sợ Độ Sẹo đi cạnh bên nghi ngờ thêm nữa thì gay go.

Độ Sẹo quan sát kỹ đoạn đường mòn phía trước rồi rẽ trái, Ái Tri đã sẵn sàng cho cảnh quan phía sau rặng dừa nên cũng không bất ngờ khi trước mắt cô hiện ra một cái mả bỏ hoang. Cái mả được bao quanh bởi những đám cây bần, cảm giác thân thuộc lẫn bất an dần chiếm lấy Ái Tri. Quái lạ, người xưa quan niệm, người chết phải chôn cùng chỗ để Diêm Vương tiện bề bắt về Âm Phủ, sao khu này chỉ có độc nhất một cái mả? Mả xây bằng đá đen, không thấy có bia biếc gì cả, nền mả kê bằng đá cũng đã bám đầy rêu. Thành mả không thấy chạm khắc hay có hoa văn trang trí gì hết, kiểu như người ta nói nó là cái mả thì biết là cái mả vậy thôi, còn người bên dưới là ai hay thông tin gì khác thì không có. Đám cây bần xung quanh cũng khác thường hơn rất nhiều, thân cây bám đầy rêu còn tán lá thì chi chít những thực vật dây leo không thể nào kể tên được. Điểm chung duy nhất là ngọn lá đều có rất nhiều những cái gai nhọn hoắt.

Từng người từng người rẽ lá dừa rồi bước vào. Tiếng xào xạc vang lên đối với Ái Tri chẳng khác nào một lời cảnh tỉnh về một chặng đường đầy cam go. Độ Sẹo nhảy lên một gò đất gần đó. Gã mân mê những cái sẹo trên cánh tay rồi nói dõng dạc: 

– Ngã Ba nằm phía sau cái mả này. Như các hạ đều biết, đây là một mê cung chính hiệu để ngăn chặn người vô tình lạc vào, muốn đi qua mê cung chỉ cần làm một điều đơn giản: chân đi vòng quanh cái mả còn miệng thì đọc một bài vè. Bài vè đó như thế nào, xin mời cô Ngọc đây nói lại.

Ngọc nghe đến đó thì vẻ mặt trở nên rạng rỡ hơn, tuy vậy đối với so sánh của Ái Tri, cũng không khác người chết rồi ở thế giới bên ngoài là bao. Ngọc tiến tới chỗ gò đất nơi Độ Sẹo đang đứng rồi khua tay, lúc Độ Sẹo nhảy xuống cô cũng hấp một cái là đứng bệ vệ trên gò đất rồi cất tiếng hát. Ái Tri phải công nhận, cô đã đi bao nhiêu gánh hát, kinh qua vô số những phóng sự về nghệ sĩ hát cải lương, Ngọc giờ chẳng khác gì những người chuyên nghiệp kia: giọng hò ngọt như mật ong, như suối trong, như chim muông tung cánh, như sóng rợn mặt hồ. Trong phút chốc ngắn ngủi của những câu vè, Ái Tri như quên đi sự thật ẩn đằng sau Ngã Ba, như quên đi việc mình đang tiến về nơi gọi là Âm Ty, và cả quên đi chính bản thân mình là ai:

Vòng quanh vòng quanh
Mả cũ cỏ xanh
Cỏ mọc thanh thanh
Cỏ đem nấu canh
Tay người cứ dắt
Vòng quanh vòng quanh

Ngọc kết thúc câu hát bằng một nụ cười thỏa mãn rồi nhập lại với đoàn người phía dưới. Lúc Độ Sẹo vừa bước lên đã nghe giọng lão gầm gầm. Lão muốn mỗi người phải đọc lại bài vè ba lần, chắc mẩm rằng đã thuộc lòng mới chịu tiết lộ bước tiếp theo: 

– Như các hạ đã biết, chúng ta đã tiến tới rất gần đích đến. Mọi hành động sau này phải nhất nhất nghe theo lời tại hạ, nhất là Hồng Ba…

Lão lườm Hồng Ba khi nhắc đến tên anh ta, chẳng khác nào ánh mắt của loài thú săn mồi điên dại rồi nói tiếp:

– Bước tiếp theo, như tại hạ đã nhắc, mỗi người sẽ đi vòng quanh cái mả, miệng nhẩm bài vè, tới khi qua được “phía bên kia” thì đứng đợi cả đoàn, tuyệt đối không được quẹo phải để qua Bến Nước Ròng.

Ái Tri biết, biết hết. Độ Sẹo nhấn mạnh việc quẹo phải để vào Bến Nước Ròng chính là lời cảnh báo đối với Hồng Ba và những ai liên quan, và một trong số đó là Ái Tri chứ không ai khác. Cho nên, lời đề cử tiếp theo của Độ Sẹo không làm Ái Tri bất ngờ là mấy: 

– Hồng Ba hiền đệ, xin mời đi trước!

Hồng Ba khi bị Độ Sẹo khích như vậy quả nhiên lung lay. Anh ta lườm lão một cái rồi tiến thẳng về phía cái mả, vừa đi vừa lẩm nhẩm bài vè. Gió bắt đầu nổi lên, lay những rặng cây bần kêu xào xạc. Ái Tri có linh cảm không lành nên quay lại nhìn bụi dừa nước, nó vẫn đứng im bất động, thứ lay chuyển những rặng cây bần kia không phải gió. Có cho tiền thì Ái Tri cũng không dám mở miệng hỏi Độ Sẹo thực hư thế nào, chỉ đứng yên lặng dõi theo bước chân của Hồng Ba. 

Một vòng, cảnh quan vẫn chưa có gì thay đổi, hoặc nếu có, Ái Tri cũng không nhận ra được, Hồng Ba vẫn đang đọc vè. Hai vòng, “gió” bắt đầu thổi mạnh hơn, những hình bóng lập lờ bay khắp không trung, một đám khói màu đen vụt lên rồi biến mất khiến Ái Tri hết sức lo lắng, Hồng Ba hiện ra phía sau đó. Ba vòng, Hồng Ba biến mất, như bốc hơi, rõ ràng cái đầu anh ta vẫn phập phồng phía sau cái mả, ấy vậy mà loáng cái đã bốc hơi đâu mất tiêu, như bị hút vào một chiều không gian khác vậy.

Chia sẻ câu chuyện này

Tác giả Lâm Gia – Thái Bảo
Minh họa Bảo Huyên
Thiết kế và dàn trang TRẦN VĂN HẬU

Share