[Tiểu thuyết] Đan Thanh – Kỳ 19: Giao long

[Tiểu thuyết] Đan Thanh – Kỳ 19: Giao long

Sẽ không phải là trùng hợp đâu đúng không, khi mà tôi đang đứng trên đầu của một con giao long màu trắng, và ở phía đối diện là một con giao long màu đen đang gào thét hung hãn?

Giao long đen có đôi mắt đỏ ngầu, long lên sòng sọc; vảy của nó gồ ghề lồi lõm, mấy cái móng vuốt cong dài, sắc ngọt như lưỡi liềm; sừng phân thành nhiều nhánh giống sừng nai, nhưng chóp sừng nhọn hoắt như gai. Nó dùng thân hình to lớn như núi kia chắn ngang lối đi phía trước, sống lưng dài ngoằng hơi co lại, vào tư thế của loài rắn rình rập vồ mồi.

Có tiếng nước nhỏ giọt tí tách, mùi tanh tựa gỉ sắt càng thêm nồng đậm. Tôi nhíu cánh mũi, nhận ra đấy là mùi máu tươi. Giao long đen cũng ngửi thấy mùi hương đó. Nó hưng phấn gào thét, đôi con ngươi hung ác nhìn chòng chọc phần bụng của giao long trắng. Có tiếng của một người đàn bà khóc gọi “con tôi! con tôi!” quanh quẩn đâu đây, thế nhưng đã bị tiếng hô của chúng ma quỷ ở trên lưng của giao long trắng che lấp đi.

Cụ già dẫn đầu xác định vị trí của vết thương:

– Bụng của nó bị thương. Vết thương to lắm!

Anh hàng thịt đẩy ra đám người đến bên cạnh nơi có vết thương, cẩn thận xem xét rồi kết luận:

– Vết thương dài độ gần bốn gang tay, sâu tận xương. Có vẻ như là bị chém bằng dao chặt củi. Thầy lang đâu? Thầy lang đâu rồi?

– Tới rồi, tôi tới rồi. Tôi có mang theo thuốc cầm máu đây. Sửu ơi, mau tới giúp thầy băng bó nhanh con. Mấy ông mấy bà nhường đường cho học trò của tôi cái nào!

Thầy lang mang theo hòm thuốc hổn hển chạy tới, còn không quên gân cổ kêu gọi cậu học trò nhỏ đang tuột ở phía sau. Có lẽ hai thầy trò họ vốn đáp xuống ở phần đuôi, chạy lên đến giữa bụng phải tốn vài phần công sức cùng thời gian. Có người nhìn thấy bầu không khí sao mà căng thẳng quá bèn mở miệng trêu ghẹo thầy lang:

– Chủ có phước thầy được may; đâu phải: Thầy hay thuốc giỏi!

Thầy lang cũng không giận, trước hết kiểm tra tình hình vết thương của giao long trắng rồi mới hô lớn:

– Bệnh không thuyên tiền trả lại; khỏi lo: Tiền mất tật còn![1]

– Ha ha ha, thầy không những chữa hay mà còn đối đáp thật tài tình. Tôi phục thầy rồi.

– Thầy còn phải nói.

Không khí ở phía sau hòa thuận vui vẻ là thế, ở đằng đầu nghe rõ mồn một, thế nhưng tôi lại không thấy hoan hỉ tẹo nào, bởi vì lúc này đây, dưới chân tôi là một con giao long, ở phía trước cũng là một con giao long. Giống loài này chỉ nhỏ yếu khi mới vừa phá xác; tới lúc thành niên, mọc ra hai chân, toàn thân phủ vảy, đầu hiện sừng rồng, nó đã có đủ sức mạnh để xẻ núi ngăn sông. Tại giai đoạn này, dân gian gọi nó bằng cái tên “thuồng luồng”. Cho đến khi thuồng luồng mọc đủ bốn chân, có khả năng sinh sản, nó mới chính thức trở thành giao long. Đây cũng là thời kỳ sức mạnh của giao long đạt đến đỉnh cao.

Giao long được xem là thụy thú, được tôn thành tín ngưỡng, được xây đền thờ cúng; bên cạnh đó, giao long cũng bị nhiều tích xưa gọi là hung thú. Bởi vì sức mạnh kinh người của mình, khi giao long xuống tới Âm phủ sẽ bị Thập Điện theo dõi sít sao, đồng thời bị cưỡng chế chỉ cho phép sinh hoạt tại những vùng riêng biệt, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Thảng hoặc gặp được một con đi lạc thì chạy vội là vừa. Điều quan trọng nhất là bảo toàn mạng ma, sau đó tìm cách thông báo ngay cho Thập Điện.

Vậy mà hôm nay vận may họa hoằn ấy lại rơi trúng đầu tôi, lại còn nhân đôi! Nói không ngoa thì tôi đang lọt giữa hai cỗ máy chiến đấu – khủng bố hạng siêu nặng, đã vậy tôi còn không thể bỏ chạy. Phía sau lưng tôi còn mấy trăm cư dân của làng Cổ Tích đây. Với lại giao long trắng dường như cần sự trợ giúp, mọi người cũng đang ra sức giúp đỡ nó.

Không chạy được vậy thì chiến thôi.

Tôi lại gọi ra cuốc vàng, tay siết chặt thân cuốc, âm thầm đánh giá tình thế, tính toán độ chênh lệch sức mạnh giữa đôi bên; tuy rằng Cá nóc Âm phủ vốn không sợ giao long, thế nhưng… Tay còn lại ôm Cục Vàng vào lòng, cảm nhận được cá nóc nhỏ đang run bần bật, tôi bỗng cảm thấy đầu hơi đau.

– Đừng sợ. – Trọng Phu tinh tế quan sát xung quanh, đến lúc anh lên tiếng tôi mới nhận ra rằng hai đứa chúng tôi vẫn luôn đứng tựa lưng vào nhau. – Nơi này là một vùng không gian dị biệt, tập hợp rất nhiều oán linh và ác linh. Mọi sự vật thuộc về nơi này, bao gồm cả thứ mà chúng ta đang nhìn thấy, đang chạm vào – Anh cúi đầu nhìn xuống dưới chân, thưởng thức lớp vảy óng ánh như ngọc. – đều do chúng biến ảo ra mà thôi.

Lời phân tích của Trọng Phu nhận được ba tiếng vỗ tay của người thanh niên.

– Nhạy bén lắm. Vậy anh có biết chúng tôi đang làm gì không?

– Nếu như tiên sinh đã hỏi, vậy tôi xin mạn phép nói lên suy đoán của mình. Đầu tiên, tôi đoán tiên sinh cùng công chúa đã sử dụng “Khởi”. – Trọng Phu thản nhiên chỉnh lại tay áo sơ mi, hướng mắt đến quyển sách mỏng trong tay công chúa Thiên Thảo.

Thiên Thảo mỉm cười không nói, chờ đợi phần tiếp theo của câu trả lời.

– “Khởi” để mở ra lưới nhân-duyên; nhân trong nhân quả, duyên trong duyên pháp. Cho đến khi mọi chuyện đều đã dàn trải ra ở trước mắt mới dùng đến “Diệt”. Có lẽ tiên sinh muốn dùng “Diệt” phá “Diệt”, cốt để ngăn duyên diệt. – Trọng Phu tiếp tục.

Tiếng gầm gừ bị giao long trắng kìm giữ trong cổ họng. Nó căng cứng sống lưng, cố gắng ổn định thân hình để mọi người đứng vững trên lưng của mình. Giao long đen bắt đầu vờn quanh chậm rãi. Tôi vừa lắng nghe Trọng Phu trả lời vừa nhìn chằm chằm nó, cẩn trọng phòng vệ, đồng thời vỡ lẽ: Thì ra chuyến dạo đêm này là một lễ tục của làng Cổ Tích. Dùng nghi thức tập hợp sức mạnh của quỷ ma, sau đó thông qua vật dẫn – ví dụ như văn tự hay ngôn từ – để truyền lực rồi khai mở, cụ hiện hóa cái hư vô vốn chỉ tồn tại trong tâm thức sang một vùng không gian thực. Không gian ấy phải tách biệt với thế giới của hiện tại, nhưng không tuyệt đối; giữa hai không gian vẫn có một điểm tiếp nối tồn tại. Tôi đoán rằng điểm tiếp nối ấy chính là lớp sương màu tím, là vùng giao nhau giữa hai khoảng Thực và Hư. Màu thiên thanh là Thực, màu huyết dụ là Hư.

– Câu trả lời khá chuẩn, nhưng để đạt điểm mười thì anh còn thiếu một chút.

Người thanh niên đứng tréo chân, tựa lưng vào sừng của giao long trắng, hai tay khoanh trước ngực, lười nhác ngáp dài:

– Khai mở, dẫn dụ, cuối cùng mới là trừ diệt. Nơi này chỉ nhằm vào ác linh mà thôi, nếu linh không có ý xấu thì sẽ không bị dẫn dụ. Không bị dẫn dụ, vậy sẽ không phải đối mặt với diệt vong. – Anh ta nhếch môi, ngón tay chỉ thẳng giao long đen, vẻ mặt lấc cấc. – Đơn cử như nó.

Rồi người thanh niên búng tay, mười hai đứa trẻ đứng ở phía sau thoắt nhập vào mười hai cái lồng đèn mô phỏng con giáp. Mười hai con vật tựa như được ban cho phép nhiệm màu, đột nhiên sống lại. Chúng sinh trưởng máu thịt; thân bọc da, lông, sừng, vảy; kích thước tăng lên; con ngươi sống động. Chúng đạp lên mây màu ngũ sắc lao thẳng về phía giao long đen. Mười hai con giáp xuyên suốt ngũ hành, gọi ra vô số phép thần thông cùng giao long đen kịch chiến. Giao long trắng phát ra tiếng gầm gừ nỉ non tựa như lời cổ vũ. Tôi thầm đoán nếu nó không bận chở dân làng trên lưng, ắt hẳn sẽ rất vui lòng xông vào giáng cho giao long đen vài cú vuốt sắc.

Tôi ngồi xổm xuống, đặt Cục Vàng nằm lên đầu của giao long. Cá nóc nhỏ ép xẹp cái bụng tròn, hai vây vươn xuống, vỗ bèm bẹp lên lớp vảy lạnh băng, chu miệng thổi gió.

– Cuống ngoan ơi đừng khóc, để cá thổi cái đau bay đi cho. Phù phù. Cái đau bay đi rồi nè.

– Gào.

Hồi đáp Cục Vàng là một tiếng khóc nức nở. Tôi trầm ngâm, thì ra con giao long này tên là Cuống. Cuống? Đó chẳng phải là con giao long trong câu chuyện mà công chúa Thiên Thảo vừa kể hay sao. Bị người mẹ mà mình hằng kính yêu chém lầm là cảm giác như thế nào? Tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết rằng bị đao chém rất đau, mất đi mạng sống cũng đau.

Hiện tại, chiến trường đã biến thành cuộc đua của ánh sáng và âm thanh. Nâu, vàng, lục, lam, đỏ tranh nhau chớp lóe trong tiếng gào rống của giao long, xen lẫn vài tiếng ngựa hí, chó tru… chốc chốc còn có cả tiếng rồng ngâm vang vọng. Đừng quên trong mười hai con giáp có rồng, tuy rằng không phải là rồng thật nhưng giao long đen cũng đâu phải là giao long thật. Cho nên tôi chẳng còn lo lắng nữa, hai tay chống má, thích thú quan sát cuộc chiến đấu.

Chẳng mấy chốc, mười hai con giáp đã giành được chiến thắng. Giao long đen hóa thành một làn khói mù, bị người thanh niên thu vào trong một quả bầu tươi. Anh ta đưa quả bầu đấy cho ba đứa trẻ cầm trống ếch, dặn dò:

– Mang về treo góc bếp, phía dưới đặt một lu nước trong.

Ba đứa trẻ lễ phép đáp lời, giơ tay tiếp nhận quả bầu. Lúc này cụ ông dẫn đầu cũng đi tới thông báo:

– Vết thương của giao long đã được thầy lang xử lý ổn thỏa, không quá ba ngày là có thể lành lặn như xưa.

– Thật tốt quá, – Công chúa Thiên Thảo nở nụ cười hiền dịu. – như vậy thì chúng ta có thể yên tâm rời chốn này rồi.

Nàng nâng cánh tay lên cao, cánh bướm khổng lồ nhẹ nhàng lay động, tà áo không gặp gió vẫn cứ bồng bềnh. Quyển sách mỏng trong tay nàng tự nhiên bốc cháy, tro tàn mang theo những đốm lửa rất mịn bị một cú hà hơi thổi bay, phiêu đãng trong bóng đêm, tựa như những cánh bướm lửa dập dìu.

– Chúc các em ngủ ngon, bé ngoan của chị. – Thiên Thảo mỉm cười, nhìn theo những đốm lửa nhỏ không chớp mắt.

Vài phút sau nàng mới xoay người, nhẹ giọng nói:

– Xong rồi. Trở về thôi mọi người ạ.

– Về thôi! Về thôi! Tránh đường cho tôi! Tránh đường cho tôi!

Một con ma gà trống xinh đẹp vừa chạy vừa kêu vang. Nó nhảy phốc lên sừng của giao long trắng, ngẩng đầu ưỡn ngực, cái cổ rướn cao chuẩn bị gáy một hơi dài. Gà trống chỉ vừa mới hé mỏ ra mà thôi, một mũi tên từ trong hư không thốt nhiên xuất hiện, cắt ngang màn đêm, xuyên thấu qua cổ gà, tiếp tục nhằm vào giữa trán của người thanh niên mà lao tới. Mọi người không ai kịp phản ứng, chỉ còn lại tiếng la phá giọng của ai đó vang vọng trong đêm.

– Tiên sinh!

_____

Chú thích:

[1]. Hai câu đối trên được lấy nguyên văn từ trong giai thoại về màn đối đáp của một thầy đồ và một thầy thuốc nổi tiếng của xứ Hội An. “Đồn rằng, sau chuyện đối đáp trên, ông thầy lang cùng ông thầy đồ phục tài nhau, kết tình đằm thắm.” (Trích từ baoquangnam.vn)

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa: Bảo Huyên
Thiết kế: Gia Thuần

Share