[Tiểu thuyết] Án Sát Tầm Hồ – Kỳ 24: Bệnh nhân tâm thần

[Tiểu thuyết] Án Sát Tầm Hồ – Kỳ 24: Bệnh nhân tâm thần

Trên mỗi hành trình mà Ái Tri đi qua, cô đều bắt gặp xác chết của những người đồng hành cùng mình trong cái trò chơi tâm linh quỷ dị này. Ban đầu, Ái Tri còn khiếp sợ và chực khóc nhưng về sau cô lại trở thành một người vô hồn vô cảm. Sau khi sắp xếp lại xác của Hồng Ba, Ái Tri soi lại mình trong gương rồi tức thì bản thân cô bị hút sâu vào trong đó.

Cửu gấp sổ lại, câu chuyện quá bí ẩn, đến độ chẳng biết phải phản ứng như thế nào mới đúng. Trong đầu Cửu, tuy một số câu trả lời, hướng đi đã hiện ra, nhưng Cửu biết nếu dính vào e rằng cũng tốn thêm chút thời gian công sức. Hai thứ đó đối với Cửu giờ hơi xa xỉ khi mà y đang trên đường đi tìm Tử Vỹ Hồ, chuyện này với Cửu mà nói, vô cùng quan trọng. 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Cửu là Án Sát Tiên Sinh, kim lệnh đã rớt ra mà không giải quyết cho xong vụ án nghiêm trọng này thì lấy đâu ra sĩ diện mà nói chuyện với tiền bối của mình dưới cửu tuyền. Nghĩ đến đó, Cửu đành bắt đầu từ Dương Minh. Nói thẳng ra là Cửu vẫn chưa tin tưởng tay này hoàn toàn, lý do cũng đơn giản dễ đoán. Ngẫm nghĩ một hồi, Cửu muốn chắc chắn nên mới hỏi: 

– Theo lời của anh nói thì Ái Tri đưa anh quyển sổ này vào đêm trước khi cô ấy chết?

Dương Minh gật đầu, Cửu mới hỏi tiếp: 

– Anh khá hốt hoảng khi đưa tôi quyển sổ nhưng vẫn dám khẳng định rằng chỉ có tôi mới xử lý được vụ án này, vậy là anh đã đọc nó rồi, nội dung cũng không quá dài nên anh đọc xong trời vẫn còn tối. Sáng ra sao anh không đi báo quan binh mà lại ra chạy lại chỗ những cái xác? Anh nói Ái Tri là bạn thân anh, ít nhất nếu không báo quan thì cũng hô hào mọi người giúp anh đi tìm cô ta. Hay ngay từ đâu anh đã sớm phát hiện ra Ái Tri đã không còn?

Dương Minh nghe đến đó thì bối rối vô cùng: 

– Tiên… tiên sinh, sao tiên sinh lại nói như kiểu đang kết tội tôi vậy? Chẳng qua là… chẳng qua là đồn quan nằm gần hiện trường thôi mà. Đi ngang thấy tò mò nên tôi vào xem!

Cửu lạnh nhạt nhìn vào mắt Minh, y vỗ vỗ quyển sổ vào lòng bàn tay, đoạn hướng mắt về phía cửa rồi nói: 

– Nhưng mà, trong năm xác chết trên ruộng, không có xác nào là phụ nữ cả anh Minh à.

Ngay từ lúc mới thấy mấy cái xác này, Cửu đã đặt câu hỏi: người thứ sáu đâu? Không lẽ có hai người chết cùng lúc khi ẩu đả nhau?

Xung quanh im bặt, trời bên ngoài đã tối mịt, bên trong ánh đèn soi lập lòe, Cửu ngồi trên ghế đối diện với Dương Minh, tay Cửu chắp lại để trước bụng dáng vẻ hết sức khoan thai. Phần Dương Minh cũng đứng thư thái, coi bộ anh ta đang thay đổi thái độ. 

Dương Minh nghe Cửu nói vậy bỗng nhiên cười lớn, có vẻ như Cửu chẳng lấy chuyện đó làm lạ, vẫn điềm nhiên nhìn trân trân vào y, bên ngoài thỉnh thoảng vọng về tiếng chim kêu lên the thé giữa màn đêm vắng lặng khiến tiếng cười của Dương Minh càng ma quái. Chốc sau, Dương Minh lấy tay quẹt má, y cười lớn đến độ ra nước mắt, y chắp tay trước ngực, nhìn Cửu nói: 

– Án Sát Tiên Sinh, nghe danh đã lâu, nay nhân dịp này muốn được chỉ giáo!

Cửu đứng dậy, có vẻ sau câu nói của Dương Minh thì thân phận về nhân vật này khiến Cửu có phần e dè. Cửu đặt quyển sổ xuống bàn, chỉ thẳng mặt Dương Minh, buông ra một câu lạnh lùng: 

– Rốt cuộc thì ông là ai hả Độ Sẹo?

Dương Minh nghe đến đó thì đanh mặt lại, nói: 

– Dương huynh hỏi vậy, nhất thời mỗ tôi cũng không biết trả lời sao nữa. Chắc tại Ái Tri mô tả tôi như một ông già đầy thẹo, cục mịch. Thôi thì hiện tại mỗ tôi chỉ muốn nghe suy luận của Dương huynh mà thôi!

Cửu ra dấu cho Dương Minh, mà không, Độ Sẹo ngồi xuống, nói: 

Năm cái xác ngoài kia là do Ái Tri dẫn vào trò chơi mà chết, còn quyển sổ này thì ghi lại chuyện lần đầu tiên cô ta tham gia, có lẽ là mấy năm trước rồi!

Dương Minh lắng nghe hết sức chăm chú, thỉnh thoảng gật gù ra bộ thích thú suy luận của Cửu lắm, đến đây thì anh ta nói: 

– Dương huynh cứ nói hết xem nào!

Cửu nghe đến đây liền lấy kim lệnh trong túi ra, cầm sẵn trên tay, rồi bắt đầu kể lại tường tận những suy nghĩ của bản thân khi đọc xong quyển sổ nhật ký hành trình mà Ái Tri để lại. 

Thực tình thì có quá nhiều điểm khuất tất trong quyển sổ. Chuyện được ghi trong đó lại chứa đựng khá nhiều những mâu thuẫn. Câu chuyện lúc mơ hồ, lúc lại quá cụ thể, lúc thì nhanh rất nhanh như muốn bỏ qua, có lúc thì lê thê chậm chạp, y hệt như… người mơ màng kể lại chuyện mình gặp khi mơ ngủ, mười phần truyện trong sổ này chưa chắc có thể tin quá bảy chuyện.

Tuy nhiên, đó chỉ là linh cảm của riêng Cửu mà thôi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng nhờ cái tính “linh cảm” đó mà Dương Gia lưu truyền uy danh Án Sát Tiên Sinh gần hai trăm năm, phá nhiều vụ án hóc búa, thực tình chẳng thể xem thường. Lúc đọc xong, có một linh cảm chợt lóe lên trong đầu Cửu: sẽ ra sao nếu tất cả chỉ là hư cấu mà ra?

Nếu là người khác có thể sẽ không tin vào linh cảm của mình. Tuy nhiên, Dương Gia nổi danh là nhờ Tứ Tử Mao và khả năng suy luận kết nối các dữ kiện vô cùng tài tình, cho nên lúc nào cũng có thể nghi vấn, chuyện gì cũng có thể đem ra kiểm tra, còn một quyển sổ thì không chắc chắn được gì cả. Suy luận như vậy, Cửu nghĩ tới một khả năng: Ái Tri là một bệnh nhân tâm thần.

Nói đến đây có lẽ nên giải thích một chút. Phàm trên đời này, có những người chẳng bao giờ gặp ma nhưng lại có những kẻ liên tục bị ma quỷ quấy nhiễu, nhìn đâu cũng thấy vong, hồn, như thế là do đâu? Nhiều người giải thích do yếu bóng vía, dễ bị người âm hiện ra trêu ngươi, hù dọa. Những chuyện này ngày nhỏ Cửu vẫn thường nghe thân phụ kể ra, thậm chí có những vụ trọng án nhuốm màu liêu trai quỷ dị, thảm sát kinh hoàng vô cùng có dính đến bàn tay của quỷ ma trong đấy.

Thân phụ của Cửu, dưới góc nhìn của một Án Sát Tiên Sinh thì lại cho rằng, ma quỷ xuất hiện là do thần trí có chỗ cho bọn nó. Hoặc do tâm ma mà thành, hoặc do tâm thần không vững, trong tiềm thức có nhiều bản ngã, hay còn gọi là “đa nhân cách”, khi các nhân cách này xảy ra mâu thuẫn, thần trí rỗng không, ma quỷ nương vào đó mà xuất hiện. Người bình thường, thần trí ổn định, tam muội chân hỏa vững vàng, dễ gì có chuyện bị ma trêu quỷ dọa, Án Sát Tiên Sinh kinh qua bao vụ trọng án nên đúc kết được kinh nghiệm ấy, có thể nói cũng không phải không có lý.

Cửu cho rằng Ái Tri thực chất là một bệnh nhân tâm thần, mắc chứng đa nhân cách, nhưng bằng cách nào thì Cửu chưa đoán được thì cô đã liên hệ được với Dương Minh, hay còn gọi là Độ Sẹo theo như nội dung trong quyển nhật ký. Lý do Cửu đoán Dương Minh chính là Độ Sẹo tạm thời vẫn chưa cần phải nhắc đến. Mục đích của Ái Tri gặp Độ Sẹo có lẽ khá rõ ràng là để chữa bệnh, những cuộc hành trình trong quyển sổ có thể được ví như quá trình Độ Sẹo dùng các biện pháp thần bí, thâu gom các hồn phách bản ngã rời rạc trong tiềm thức của Ái Tri về một mối. Tinh thần Ái Tri quá suy nhược nên vì thế tưởng tượng ra những chuyện ma quỷ rồi ghi chép lại. Nếu như vậy thì những người đi chung với Ái Tri thì sao?

Hãy nhớ lại lần đầu Ái Tri gia nhập đoàn, có vẻ như họ đã cùng đi với Độ Sẹo rất nhiều lần rồi. Vậy thì tại sao trong hành trình mà việc Độ Kiếp để vào được thế giới tiếp dẫn là vô cùng quan trọng như vậy, Độ Sẹo lại cho một người lạ mặt tham gia giữa chừng? Đây chính là một manh mối quan trọng khiến Cửu suy luận Ái Tri bị tâm thần: không hề có ai khác trong hành trình đó ngoài Ái Tri và Độ Sẹo cả! Nói vậy thì những người như Hồng Ba, Mến, bà Chim Sẻ chính xác là những bản ngã khác của Ái Tri, được Ái Tri nhân hóa lên thành những người thật, chúng ám ảnh đến độ cô đem cả vào quyển sổ. Có thể Độ Sẹo, trong quá trình điều trị cho cô đã tách chúng dần ra khỏi tiềm thức bằng một cách nào đó.

Tại sao Cửu lại có suy luận khi đọc những miêu tả có liên quan đến những nhân vật bên ngoài đó? Chìa khóa nằm ở chỗ Hồng Ba rủ cô thoát khỏi trò chơi bằng cách đi vào Bến Nước Ròng. Độ Sẹo trong suốt quá trình này hành tung vô cùng kỳ lạ, luôn xuất hiện kịp thời để ngăn cản Hồng Ba. Mặc dù anh ta liên tục đòi thoát đi, nhưng sau lần tấn công Ái Tri bị Độ Sẹo ngăn cản kịp thời, anh ta như thành một con người khác. Không chỉ riêng Hồng Ba mà cả những nhân vật khác dần trở thành những cái xác không hồn, mỗi người có một tính cách: Hồng Ba nóng giận, Mến ngây ngô, Ngọc nhút nhát, bà Chim Sẻ e dè mọi thứ. Khi đến thế giới tiếp dẫn, Ái Tri lần lượt thấy những cái xác, chúng có mang theo quyển sổ giống hệt cô, điều này càng khiến Cửu khẳng định linh cảm của mình là đúng. Những cái xác chết đó tượng trưng cho chuyện Độ Sẹo chữa trị gần thành công, những bản ngã khác dần bị loại bỏ.

Dương Minh lại tuôn ra một tràng cười nắc nẻ khác, nói: 

– Nếu vậy thì năm cái xác ngoài ruộng là của ai?

Cửu lấy một tay sờ vào kim lệnh, nói: 

Đó là lý do tôi mới nói bạn của anh dính vào trò chơi ma quỷ. Tôi cho rằng, chính Ái Tri khi đã lành bệnh thì phát hiện được chuyện gì đó, có thể là thế giới tiếp dẫn đó thực sự tồn tại. Năm người kia là do cô ta dụ dỗ để tái hiện lại chuyến đi năm xưa.

Cửu nói xong thì im lặng nhìn Dương Minh một lúc, thấy anh ta vẫn nghiêng người về trước lắng nghe rất chăm chú thì nói tiếp: 

– Nếu tôi đoán không lầm, ông anh đây cũng là người trong giới, chắc hẳn biết về Tử Vỹ Hồ?

Dương Minh nghe nhắc đến tên Tử Vỹ Hồ thì thoáng chau mày, khẽ gật đầu rồi ra dấu cho Cửu nói tiếp. Cửu nói: 

– Tôi đi đây đi đó mấy năm nay cũng chỉ vì mối thù với Tử Vỹ Hồ. Lần này đến Tổng An Trương cũng vì có một manh mối quan trọng, nghĩ rằng có thể tìm được tung tích của nó, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện đa đoan tại nơi này. Dương huynh cùng họ với Cửu tôi, hành tung bí ẩn nhưng nhất định không phải loại người làm chuyện trái với đạo lý. Trước hết, Cửu tôi nhân danh chức vụ Án Sát Tiên Sinh tổ tiên truyền thừa lại, xin được hỏi Dương huynh đệ đây là ai?

Dương Minh nghe đến đây thì vỗ tay, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Anh ta ngả người ra sau dựa lưng vào thành ghế, gác một chân lên bàn, nói: 

– Thiên Lệnh Kim Đế, Chánh tam phẩm Bố Chính Sứ, Dương Minh!

Cửu nghe đến đây cảm giác khó hiểu, Bố Chính Sứ là một chức quan nhà Nguyễn. Triều đình Huế hiện tại không còn quyền quản lý Nam Kỳ, tại sao một chức quan coi sóc hộ tịch, thuế khóa lại hiện diện ở nơi này? Trông Dương Minh có vẻ mang rất nhiều bí mật, thậm chí ánh nhìn khi nhìn Cửu tựa như soi thấu ruột gan, nắm rõ thân thế của Cửu vậy. 

Dương Minh thấy Cửu mơ hồ, lần nữa lại cười lớn, lấy trong người ra một vật thoạt nhìn y hệt kim lệnh Án Sát của Cửu, tuy nhiên trên đó lại đề chữ Bố Chính Lệnh. Dương Minh đặt kim lệnh của anh lên bàn, kế bên kim lệnh Án Sát của Cửu: kích cỡ, hoa văn, nét chữ, màu sắc, tất cả đều y hệt.

Dương Minh nói: 

– Chuyện này kể ra khá phức tạp, Dương huynh chưa cần nghe vội, chỉ cần biết số mệnh đã sắp đặt chúng ta vào một trọng trách lớn. Mỗ tôi sẽ nói lại cho huynh biết, yên tâm. Để tránh gây hiểu lầm, từ giờ cứ gọi tôi là Độ là được rồi.

Cửu tuy trong bụng mang cả tá ngờ vực, tựu chung lại đều là những câu hỏi không có lời giải, tất cả đều trông chờ vào Độ Sẹo. Khả năng suy luận của Án Sát Tiên Sinh nhất thời ngưng trệ, không thông được. Nhớ lại chuyện mới hôm trước, Cửu từ nhà tay đạo sĩ ở Long Xuyên, theo mùi hành, linh cảm có liên quan đến Quy Tức Viên, Vĩnh Châu mới đến đây, cứ nghĩ thuận lợi theo dấu Tử Vỹ Hồ, ai ngờ kỳ án này làm mọi chuyện có vẻ khó khăn hơn dự đoán.

Chuyện tại làng này chết năm người có thể tóm tắt như sau theo suy đoán của Cửu. Vài năm trước, Ái Tri tìm đến Độ Sẹo để nhờ chữa bệnh. Trong quá trình hợp nhất các bản ngã cho Ái Tri, Độ Sẹo vô tình làm cô phát hiện ra cách đến được thế giới tiếp dẫn thực thụ. Có thể trong chuyện Ái Tri dẫn theo năm người kia tham gia trò chơi cá sấu lên bờ người ta xuống nước này có sự nhúng tay của Tử Vỹ Hồ, dẫn đến chuyện họ đều chết một cách kỳ lạ. Cửu suy đoán chỉ có vậy, không ngờ một Bố Chính Sứ từ đâu xuất hiện, lại chính là người chữa bệnh cho Ái Tri. Chuyện này như Độ Sẹo nói, chắc chỉ có thể đợi anh ta trả lời.

Cửu đang suy nghĩ thì Độ Sẹo lên tiếng: 

– Dương huynh biết gì về Tử Vỹ Hồ rồi? 

Cửu im lặng không đáp, Dương Minh nói tiếp: 

– Vậy trước mắt cứ đi gặp Ái Tri, để xem cô ta nói về chuyện này như thế nào cái đã. Nhưng huynh chớ nên vọng động mà vung cái kim lệnh ra nữa nhé, không dùng kim lệnh với cô ta được đâu.

Cửu thoáng ngạc nhiên, nghĩ thầm trong bụng không biết rằng còn bao nhiêu việc mà bản thân y chưa thông hiểu nữa đây? Cửu nói: 

– Gặp Ái Tri, gặp ở đâu?

Độ Sẹo đứng dậy, ra dấu Cửu đi theo. Lưng vẫn quay ra cửa, y nói vọng lại: 

– Gặp cô ta ở Bến Nước Ròng. Câu chuyện “Cá sấu lên bờ” này sẽ kết thúc ở đó!

Chia sẻ câu chuyện này

Tác giả Lâm Gia – Thái Bảo
Minh họa Bảo Huyên
Thiết kế và dàn trang TRẦN VĂN HẬU

Share