Cửu chạy đến, hai tên khố xanh thấy vậy cũng lỏng tay ra một chút, Tuyết Minh thấy thì lao ra gục vào lòng Cửu khóc nức nở. Cửu trong tình thế này, chẳng biết nên động viên em mình như thế nào cả, bỗng nhiên lúc này, trong cơn nấc của cô em, Cửu nghe bên tai Tuyết Minh đang thì thầm từng chữ một, ngụy trang khéo léo vô cùng:
– Anh… đừng… nói… gì… với… ai… cả. Tối… nay, đến… phòng… giam… gặp… em…
Vừa nói đôi bàn tay nhỏ bé của Tuyết Minh đưa vào túi của Cửu, lấy đi thứ gì đó.
Nhất thời không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng tuyệt nhiên Cửu tin vào em gái mình, nên cứ để đó. Thủ pháp Tuyết Minh vô cùng khéo léo công phu, tất cả những người gần đó đều không phát hiện ra. Điều này gieo vào đầu Cửu rất nhiều suy nghĩ. Mọi chuyện đang diễn ra theo những hướng Cửu không thể dự liệu trước. Uẩn khúc vướng mắc trong vụ án này dĩ nhiên không hề ít, trước mắt cứ án binh xem sao.
Tuyết Minh vẫn không thôi khóc khi bị địu lên xe, diễn xuất thật sự thần thái. Cửu cho rằng em mình trong bao nhiêu năm xa cách ắt hẳn có một vị trí vô cùng quan trọng trong Chân Giới. Dù gì Dương Gia nhà y mấy đời nay đã nức tiếng, âu là không tránh khỏi sự dòm ngó của nhiều thế lực.
Độ Sẹo bước đến hỏi:
– Không đi cùng lệnh muội à?
Cửu chỉ cười nhạt rồi lắc đầu, vẻ mặt ngao ngán không biết là thật hay giả. Độ Sẹo hỏi Cửu có muốn vào xem hiện trường hay không. Cửu đồng ý, cho rằng đó là chuyện dĩ nhiên. Y36 tin hiện trường thứ hai sẽ có nhiều manh mối hơn hiện trường tại nhà Thạch, vốn đã được dọn dẹp khi Cửu đến. Trong sảnh giữa nhà, vết máu loang lổ khắp nơi, thậm chí đọng thành vũng rất lớn, những bộ da may võng đã được tháo ra đặt ở phía trước. Cửu ngồi xuống xem xét kỹ lưỡng từng bộ, cái nào cũng đều có dấu thắt chặt ở đầu khiến nó trông nhăn nhúm vô cùng khó coi. Cửu lật mặt trong, dùng tay xoa lên, cảm nhận một số chỗ khác nhau. Cửu cẩn thận kiểm tra như vậy tất cả bộ da có ở đó, chúng đều bị khuyết một phần da ở thắt lưng, nhưng không biết bị đem đi đâu. Dường như đã có những manh mối cần thiết, Cửu đứng dậy, rảo bước xem xét mọi ngóc ngách trong căn nhà.
Nơi này và nhà của Thạch đều tạo chung một cảm giác âm khí dày đặc lạnh cả người. Tuy nhiên còn có một điểm chung khác nữa mà nhất thời Cửu không thể nhớ ra đó là gì, có lẽ do y bị ảnh hưởng bởi chuyện sinh tử của em mình, thần trí trở nên bấn loạn. Đi vòng quanh xem xét, thấy chẳng có thêm gì mới, cũng chẳng nhớ được chuyện giống nhau kia ra sao, Cửu bảo Độ Sẹo quay về gấp, nội trong đêm nay phải tìm ra cách để phá vụ kỳ án này.
Lúc quay trở ra, Cửu thấy mấy tên lính đang gói một thứ gì đó lại bèn đến xem, thì ra là con búp bê được gắn vào phần thân nhện được làm bằng rơm sau đó sơn đen.
Con búp bê to cỡ đứa trẻ ba tuổi, thân nó được phủ một lớp da người, có lẽ được lấy từ phần thắt lưng của những bộ da đằng kia. Cửu quan sát con búp bê thật kỹ một lần nữa, câu hỏi về việc tại sao lại lột da thắt lưng để chụp lên người con búp bê này làm gì? Đúng là điều này ở vụ án nhà của Thạch, Cửu đã bỏ qua chi tiết con búp bê, nhớ lại những bộ da trong mồ cũng có những đường cắt tương tự. Nhưng nó không phải là thứ Cửu cảm thấy hai căn nhà có điểm giống nhau.
Cửu đặt con búp bê lại vào túi vải của đám lính rồi cùng Độ Sẹo trở ra, lên xe quay về. Vừa lên xe, Cửu nói:
– Hung thủ có vẻ như biết được chúng ta đang tìm những người có liên quan. Nhà thổ địa đời trước đã chết, manh mối chỉ còn lại ở những hộ mới dọn đến đây trong vòng hai mươi năm. Nếu trong đêm nay lại có người bị hạ sát, thật coi như gần lâm vào đường cùng.
Độ Sẹo hỏi:
– Nếu vậy, chuyện để cho lệnh muội là nghi phạm hàng đầu có ý nghĩa thế nào đối với hắn?
Cửu lạnh lùng đáp:
– Rõ ràng đó là một lời đe dọa đối với tôi. Hắn thách thức khả năng của Án Sát, qua đó khiến tôi không tập trung phá án. Chưa kể em tôi là tình nghi hai vụ trọng án như vậy, thế nào bên quan họ cũng xử em tôi chết sớm hơn, vụ án khép lại, tôi với huynh không thể điều tra được nữa. Một mục tiêu trúng đến mấy con nhạn. Tên này tôi cho rằng chắc chắn hắn là người có vị trí trong Chân Giới!
Độ Sẹo chỉ im lặng không đáp. Quả nhiên như Cửu dự tính, lát sau khi xe vừa đến nơi, Độ Sẹo nhận được tin, Tuyết Minh sẽ bị đem ra hành quyết vào chiều mai để trấn an dư luận. Đối với thông tin này, Cửu vốn đã dự liệu được nên cũng không lấy làm bất ngờ lắm, nhưng trong lòng y đau như xé ruột, nóng như lửa đốt. Độ Sẹo cũng biết được những việc mình cần làm, y báo lại danh tính của ba hộ mới dọn đến làng này trong vòng hai mươi năm đổ lại, cả ba hộ đều dọn đến cùng một năm. Một hộ của ông Tư xóm giữa, làm nghề đánh cá, nay đã bốn mươi lăm tuổi, gia đình có bốn người con đều đã chết trận, vợ chết cách đây năm năm. Hộ thứ hai là nhà của bà Chệt, buôn bán vải ở chợ, nhà có một người con trai, cũng chính là người quản ngục đã có lần cố gắng minh oan tội cho Tuyết Minh. Hộ thứ ba là hai chị em, họ chỉ dọn đến ở được bốn năm thì người chị mắc bệnh nên chết, người em chẳng bao lâu sau cũng bỏ làng mà đi.
Cửu trầm ngâm, thông tin này cần thêm một chút thời gian để kiểm chứng. Tuy nhiên, sực nhớ lại lời nhắn của em gái mình, Cửu nói với Độ Sẹo bây giờ y phải vào thăm Tuyết Minh. Cửu dự đoán chính xác là Độ Sẹo dĩ nhiên không để y đi một mình, có lẽ Tuyết Minh đã có dự tính gì đó chăng, thế nên cũng không mấy bận tâm. Vừa vào đến khu trại giam đã nghe tiếng của Tuyết Minh gào khóc thảm thiết, Cửu cho rằng cô đang có mưu kế gì đó, nên lần này không còn bồn chồn lo lắng như lần trước nữa. Vừa bước vào phòng giam, Cửu đã nhanh chóng chắn Độ Sẹo lại phía sau, đề phòng Độ Sẹo nghi ngờ gì đó, cũng là cách để Tuyết Minh chuẩn bị tâm lý.
Quả nhiên ánh mắt Tuyết Minh rất bình thản, cô ra vẻ ốm yếu không thể ngồi dậy được, buộc Cửu phải đến gần đỡ dậy. Độ Sẹo thấy vậy nên để hai anh em họ ở đó, đứng ở cửa phòng quan sát. Tuyết Minh hết sức nhanh tay, tranh thủ từng giây một, nhả một thứ gì đó ra trong miệng, động tác vờ như khóc lóc thảm thiết. Hai tay y đón lấy nó, là một mảnh giấy, thứ hồi chiều Độ Sẹo đã đưa cho Cửu, để trong túi áo. Lúc Tuyết Minh bị giải đi, Cửu cảm giác cô có lấy đi một thứ gì đó, thì ra là tờ giấy này. Cửu nhìn nó, thần thái bất chợt sa sút, nếu không có bản lĩnh của Án Sát, e là đã kêu lên một tiếng. Lúc đó, Tuyết Minh lại khóc nấc lên lần nữa, tay vò tờ giấy lại đưa lên miệng nuốt thẳng xuống bụng. Ánh mắt của Tuyết Minh dường như hàm chứa rất nhiều thông tin, Cửu biết là cô cũng đã có kế sách, đành giả vờ im lặng, nói vài câu an ủi Tuyết Minh lấy lệ rồi từ biệt ra về.
Trên đường về Cửu không nói gì cả, Độ Sẹo thì cứ đinh ninh rằng y đang suy tính chuyện cứu em nên cũng không hỏi gì thêm. Mảnh giấy khi chiều được Tuyết Minh xé nhỏ ra, vừa đủ để ghi dòng chữ bằng tiếng Hán:
– Trong phe Tử Vỹ Hồ có một người tên Dương Minh!