Thái phi bằng lòng, tự tay viết chỉ trao cho Nguyễn Quý Kính. Quý Kính bái lĩnh xong liền quay về nhà. Thầy Nghếch thấy việc của mình đã tròn, cũng cáo từ về núi, chỉ dặn rằng:
– Đến mùa xuân tới sẽ có kết quả.
Lại nói chuyện hoạn quan Hoàng Công Phụ từ khi khống chế được chúa Trịnh Giang, bèn có lòng soán nghịch, nên thường đổ thuốc cho chúa uống, khiến chúa mê man. Công Phụ lại nghĩ rằng mình chỉ là một hoạn quan nhỏ trong cung, không thể làm chủ thiên hạ, nên muốn cho anh trai là quận Thực lên ngôi. Hoàng Công Phụ vốn tin Nguyễn Quý Kính, bèn hỏi mưu của Kính. Quý Kính nói:
– Nay quyền lớn trong thiên hạ đều ở trong tay ông, vậy thì việc ấy không khó. Nhưng ưu binh đều là người Thanh, Nghệ, e không dùng được. Ông nên tuyển thêm binh lính tứ trấn, phụ vào với số binh Thanh, Nghệ. Khi khởi sự thì một chọi một, lo gì mà không thành.
Hoàng Công Phụ cho là phải, bèn cho tuyển quân tứ trấn cho bằng với số ưu binh. Nguyễn Quý Kính lại hiến kế rằng:
– Lính tứ trấn khó tập hợp, thường xuyên chỉ có bốn phủ gần kinh kỳ là dễ huy động. Chỉ có điều dùng dân cạnh nách làm quân, biết đâu lại không phải nuôi ong tay áo. Vậy tốt nhất là truyền xuống bốn phủ, dựa vào số binh ngạch mà Sóc quận công [tức Nguyễn Công Hãng] đã điểm, dự tuyển quân số trước, gọi là hương binh, rồi lệnh cho Xã khán ở các xã làm quyền quản quan, nhân lúc nông nhàn mà luyện tập, để dùng vào việc bảo vệ địa phương, cũng tiện cho việc trưng dụng khi cần thiết. Lại truyền cho các quan Quản binh tự mộ lấy dân đinh ở tứ trấn làm nghĩa binh, mỗi viên tuyển lấy 100, cấp cho lương ăn, để dùng khi hữu sự.
Hoàng Công Phụ nhất nhất làm theo mưu ấy. Bấy giờ là tháng Sáu năm Kỷ Mùi [1739], niên hiệu Vĩnh Hựu thứ năm.