Quận thượng chúa vẫn ướm hỏi ba bốn lần. Thế tử bèn nói:
– Thánh tổ vương thượng xuân thu cực thịnh, đã lên thượng thọ. Giặc Nguyễn ngông cuồng ở ngoài. Chú ngươi là Ninh quốc dụ dỗ tướng sĩ, rất được lòng người. Quyền nước chia xẻ, thế rất khó xử.
Quận thượng chúa nói:
– Thần trông thấy tôn thể ngày đêm nghĩ ngợi, nên từng nói chuyện với chồng của thần, cùng nhau bàn bạc. Chồng của thần dùng ngu kiến, có ý muốn tiến cử em của thần là Nguyên tử Trịnh Căn, sai đi hiệp cùng chú thần là Ninh quốc. Một là đánh giặc để đái tội lập công. Một là khống chế lẫn nhau. Ắt nguy cơ được cởi bỏ rồi.
Vốn dĩ Trịnh Căn lúc trước từng phạm tội thâu cung. Cụ thể là thế nào thì người đời không được biết. Nhưng từ hai chữ thâu cung mà luận, thì hoặc là trộm cắp (thâu) đồ vật trong cung, hoặc là lôi kéo nữ nhân trong cung. Kết quả là Trịnh Căn bị đưa cho đình thần nghị xử, phế làm thứ dân, cũng tước luôn họ Trịnh mà đổi thành họ mẹ là họ Vũ, đồng thời bị gông cùm trong ngục. Quận thượng chúa với Nguyên tử Trịnh Căn là chị em cùng mẹ. Vì vậy, Quận thượng chúa mới bàn với chồng là Yên quận công Đặng Tiến Thự đón Trịnh Căn về chỗ ở của mình là doanh Hành Mạo. Trịnh Căn được đối xử thân thiết, nên thường gọi Đặng Tiến Thự là anh. Thế tử Trịnh Tạc vốn biết như thế, nên bảo rằng:
– Em mày mắc tội với triều đình. Phép công rất nghiêm. Há có thể vì việc tư mà phế việc công ư?
Quận thượng chúa nói:
– Xin vương phụ thong thả, chớ lo. Thần xin gánh vác việc này.
Trịnh Thị Ngọc Thuyên quay về, lại bàn bạc với chồng. Đoạn rồi, Quận thượng chúa bèn lên kiệu trở về kinh đô, vào trong nội phủ để bàn bạc với các nội thị và quý tần trong nội.
Thời Lê Thần Tông, quý tộc trong cung phủ rất tin tưởng Nội đạo. Đó là một chi phái Phật giáo mang tính chất phù thủy. Ở trong nội mỗi đêm thường lên đồng, cầu Tả Thánh và Hữu Thánh giáng xuống, mượn miệng con đồng để nói chuyện.
Đêm đó, trong nội lại tổ chức cầu đảo. Chợt có một con đồng chao đảo, nhảy nhót vòng quanh với vẻ phẫn nộ, ra oai. Mọi người nghi là Tả Hữu Thánh giáng xuống. Chợt con đồng lớn tiếng bảo rằng:
– Lúc đầu nước nhà chưa dựng, ta có đội quân một lữ, lặn lội ở nơi động Man, bắt đầu dấy lên được thành công, rồi mới có ngày nay. Cớ sao không nghĩ chuyện báo đáp, còn gây mối cừu thù?
Mọi người cố hỏi hai ba lần, mới biết đó là Chiêu Huân Tĩnh công giáng đồng. Chiêu Huân Tĩnh công tức là Nguyễn Kim, ông tổ của chúa Nguyễn. Rồi lại có một con đồng chao đảo, đáp rằng:
– Có ai quên gốc đâu! Lúc ban đầu ông giữa đường trúng độc qua đời. Bấy giờ quốc sự đã suýt tiêu tan. Nếu không có tôi tiếp tục duy trì, bên trong nuôi dưỡng tướng sĩ, bên ngoài chế ngự quân Mạc, thì việc thiên hạ sẽ quy về tay ai đây?