Chúa Trịnh Tạc khen kế sách ấy, sai Dương Trí Trạch thi hành. Trí Trạch liền sai mấy người tâm phúc lén sang sông Lam, tung giấy tờ hiểu dụ dân chúng rằng:
“Trời có nhật nguyệt, đất có núi sông. Người có vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em. Tam cương, Ngũ thường là điều quan trọng nhất. Các ngươi đều sinh nơi đất Bắc, nhận ơn dưỡng dục của phương Khảm, không nghĩ đến việc báo đáp, mà còn bị người ta dụ dỗ. Tuy có người làm quan ở đất này, nhưng cha mẹ còn sống ở Trung Đô. Tuy có kẻ làm dân ở Nghệ An, nhưng anh em còn lưu nơi kinh ấp. Hoặc có kẻ vào quân ngũ, khổ bởi chiến tranh. Hoặc có kẻ làm dân phu, khốn vì tô thuế.
Huống hồ tướng Nam là Chiêu Vũ thì cậy tài tự kiêu căng, Thuận Nghĩa ỷ dũng mà bất trí. Hạng như Vân, Phù, Hùng, Đại đều là lục lục thường tài, chẳng phải anh hùng hào kiệt. Nếu như các ngươi đi theo, lâu dài về sau ắt vô ích thôi. Ta nghe nói chúa Nam tin dùng Chiêu Vũ như tâm phúc, coi các tướng như gỗ mục thôi. Chiêu Vũ đắc chí, tự cậy trí thuật hơn người, nên mới có lòng kiêu ngạo, coi tướng bên Nam như trêu đùa đứa trẻ.
Các ngươi là trượng phu, quân tử. Nếu nghĩ kỹ càng, nhớ điều nghĩa, mến oai thanh, yêu người thân, thì nên bí mật bày mưu, cùng nhau bàn luận. Thừa lấy cơ hội, tập họp binh dân, bắt các tướng giải nộp ở vương đình. Đó mới gọi là có chí anh hùng. Ta ắt trọng thưởng, ban cho lộc hậu; đều được trung hiếu lưỡng toàn, há chẳng tốt đẹp ư? Nay hiểu”.
Dân chúng Nghệ An nhặt được những tờ hiểu dụ ấy. Mỗi người một ý, thường cùng tranh luận với nhau. Lòng người dần dần li tán, mất dần ý chí chiến đấu. Lời hiểu dụ này còn nhằm chia rẽ Nguyễn Hữu Dật và các tướng bên Nam.
Tình hình quân sự xấu đi khiến Đốc chiến Nguyễn Hữu Dật lo lắng. Trung tuần tháng Chín, một đêm Hữu Dật mơ thấy mình ngồi trên bàn đá bên ngoài lũy Khu Độc, buông cần trúc câu cá trên sông. Bỗng có cá cắn câu. Hữu Dật giật mạnh hai lần. Con cá lớn nhô đầu lên mặt nước, nhưng đuôi vẫn còn dưới nước.