Nguyễn Hữu Tiến cũng giận về việc hồi trước Hữu Dật được thưởng riêng, nhưng cũng giả vờ nói:
– Ông nói sai rồi. Đạo làm bề tôi lấy trung, ái làm đầu. Trung để thờ vua, ái để kết bạn. Há có thể nghi kỵ lẫn nhau, để phụ ủy nhiệm của triều đình sao?
Các tướng đều giải tán về doanh. Nhưng sự hiềm khích đã bắt đầu lớn dần.
Đến tháng Tám năm đó [1660], Tiết chế Nguyễn Hữu Tiến thấy mùa lũ đã đến, lại mưu vượt sông Lam đánh địch. Bấy giờ Đốc chiến Nguyễn Hữu Dật còn đang mắc bệnh. Ngày mồng bảy, Nguyễn Hữu Tiến bèn triệu tập các tướng, nhưng không mời Hữu Dật. Lần này, Nguyễn Hữu Tiến định chia quân làm hai ngả. Cánh quân thứ nhất do các hàng tướng là Cai đội Triều Ngạn, Đình Nghị chỉ huy, dẫn quân qua sông Lam ở chỗ bến đò Phù Thạch, để đánh doanh trại của tướng Trịnh là quận Hoảng, quận Diệu. Cánh quân chính do hàng tướng Tham đốc Đặng Minh Tắc chỉ huy, cũng vượt sông Lam tiến đánh xứ Gò Nổi ở các xã Miêu Nha, Ngũ Khố, là chỗ tướng Trịnh là quận Lan đóng đồn. Thủy quân Cai cơ Diên Tộ được lệnh đem chiến thuyền và thuyền trường đà tới đậu ở xã Triển Luật; hẹn giờ Dậu [5 giờ đến 7 giờ tối] ngày mồng 9 thì kéo tới khúc sông xã Tam Chế, để chở quân Nguyễn qua sông.
Canh tư ngày mồng 10, hai đạo quân Nguyễn vượt sông công kích. Bấy giờ, Đốc chiến Nguyễn Hữu Dật ở doanh trại Khu Độc đang gượng dậy đọc sách, thì nghe thấy tiếng súng vang trời, vội sai đi thám thính, mới biết Tiết chế Nguyễn Hữu Tiến đã dẫn đại quân sang sông đánh địch. Nguyễn Hữu Dật cả kinh, vội sai thám mã tới chỗ Tiết chế để đợi lệnh. Nguyễn Hữu Tiến nhân đó trách:
– Ta sai đại binh vượt sông phá giặc. Từ canh tư đến nay, chư tướng của các đạo dẫn quân thẳng tiến, ai ai cũng khổ chiến, thân thể mỏi mệt. Đó là việc của nước nhà, chứ có phải việc riêng tư đâu! Sao quân của Đốc chiến cứ điềm nhiên, chẳng thấy một ai? Như Đốc chiến hơi mệt thì còn tha thứ được. Còn các viên Cai đội dưới quyền cứ nhàn du ngồi yên, không theo binh chế, phải nhận tội nặng, còn nói gì nữa! Ngươi mau quay về truyền cho Đốc chiến và các tướng: Nên gấp dẫn quân phá lũy Đồng Hôn, để tiếp ứng cho đại binh, không được chần chừ lỡ việc!