Tình hình bọn họ lúc này cũng chỉ như mành treo chuông. Nếu cả hai không có những tháng ngày săn đá, đu leo vách núi rèn sự khéo léo và phản xạ, chắc bây giờ đã bị móng con quỷ này xẻ thịt mất rồi. Tuy bị con quỷ dồn ép, nhưng cả hai vẫn cố gắng chạy loanh quanh ngôi mộ tháp. Không phải vì họ muốn giữ lời bảo vệ Sinh, mà vì chạy vào rừng lúc này chỉ có nước chết thảm. Thà ở đây còn có ánh đuốc, phần nào cũng làm con quỷ mắt đỏ không bộc phát toàn bộ ma lực được.
Thông chạy thế nào chân vấp phải tảng đá, ngã lăn quay. Con quỷ ở ngay sau lưng anh vồ tới, chực chờ dùng vuốt xẻ thịt. Hùng lúc này đang đứng trên tháp mộ không ngần ngại phóng xuống, dùng dao xả mạnh một đường vào lưng con quỷ. Tuy nhiên, Hùng cảm giác anh chỉ đang chém vào không khí. Thế nhưng nhờ vậy mà con quỷ cũng bỏ quên Thông, quay ra sau dùng tay táng mạnh vào Hùng. Anh chưa kịp né hoàn toàn nên bị hất văng ra xa.
Khi ấy, Thông kịp đứng dậy và chạy vòng ra sau tháp mộ, còn Hùng thì ngã vào một bụi sả dại. Sả cứa vào da thịt đau rát. Mùi sả bốc lên nồng nặc. Hùng hơi hoa mắt nhìn về phía ngọn đuốc và con quỷ. Anh không thấy con quỷ đâu cả, chỉ thấy Thông đang chạy loanh quanh, vừa chạy vừa như đang tránh né cái gì đó. Lập tức Hùng hiểu ra mọi chuyện, anh nói với qua chỗ Thông:
– Mày ráng trụ giùm tao một chút. Tao có cách xử con chó này rồi!
Thông vừa cuống cuồng né tránh vừa hét lên:
– Lẹ lẹ đại ca ơi! Em chưa muốn báo mộng cho anh chơi số đề đâu!
Nói đoạn, Hùng bứt ngay một nắm sả. Dù tay tứa cả máu, anh cũng không quan tâm,. Anh dùng giày đạp dập phần rễ rồi đưa lên mũi hít một hơi thật mạnh. Lấy một ít nhét vào cổ áo giữ mùi, tay anh cầm nắm rễ sả dập còn lại cùng cây dao, lao phăng phăng về phía Thông.