Tôi không biết gã hỏi thế có ý gì, cũng đành trả lời:
– Nhà em lúc trước có ông nội liên quan đến giới thầy bà nên cũng được biết chút chút.
Nghe đến đó, gã nhấp ngụm cà phê rồi nói tôi kể tiếp. Quay lại câu chuyện. Tôi hỏi người địa phương một hồi cũng tìm ra con đường chính dẫn lên chùa. Cổng chùa nằm khuất vào trong những tán cây. Nói là cổng chùa nhưng thật ra chỉ là hai cây cột cao, nước sơn màu xanh lá đã tróc ra gần hết. Chúng nâng đỡ một bức tượng có hình đầu vị Phật nào đó, không biết có bị bám rêu hay không, chỉ thấy đen ngòm. Con đường dẫn lên chùa này không dốc, lại rất rộng. Bên phải nó là nghĩa trang nhân dân, vì không có ai trông nom nên đã xanh cỏ. Thấp thoáng trong đấy là những bia mộ đủ màu sắc, không đọc được tên người.
Càng vào sâu, cây càng nhiều, cho đến lúc chỉ còn tôi, con đường lát đá, những bức tượng, tiếng kêu xào xạc của thiên nhiên và màu sắc âm u tĩnh mịch giống như trời đã ngả về chiều, nhưng thật ra chỉ mới gần trưa.
Vừa hết con đường lát đá là con đường đổ gạch nhấp nhô. Nghĩ thầm trong bụng rằng tôi quá thương con xe 67, không thể nào để nó chịu đựng những vết đâm này được, nên tôi đành dựng xe, cuốc bộ vào chùa. Đi khoảng năm phút, thứ đầu tiên tôi thấy là gian nhà mái gỗ được che tạm bợ bằng những tấm bạt xanh đỏ trắng, bên trong chất những đống củi khô. Một khối gỗ khổng lồ, cắm trên đó là cây rìu sắt. Lưỡi của nó trông như đã bị rỉ sét, có vài vết đen chảy dài, tràn xuống cả đất.
Khuất sau kho gỗ, ngôi chùa dần dà hiện lên theo những sải chân náo nức của tôi. Sân chùa rộng lớn, trồng đủ thứ loại cây thân to mà tôi không kể tên được. Tôi bước đến dãy lan can nhìn xuống con đường trục chính dẫn vào khu du lịch lúc nãy, gió lùa vào tóc tôi ríu rít như tiếng kêu của loài diều hâu. Tôi tự hỏi, trời chắc đã giữa trưa mà sao không có một giọt nắng nào rót xuống.
Cửu Long Quái Sự Ký – những thầy tu ma quái
Nhìn ngắm sự hùng vĩ của vùng Bảy Núi được một lát thì tôi nghe sau lưng có tiếng đọc đồng thanh, quay lại thì thấy có sáu người tu hành, khoác áo cà sa màu cam ngả bạc đang ngồi học. Bước lại gần, tôi thấy trên bảng là hai đoạn văn được viết bằng tiếng Khmer. Sáu người này tuy biết tôi đứng nhìn nhưng thái độ của họ vẫn dửng dưng. Cũng dễ hiểu, chuyện có người vào đây tham quan đối với họ chắc là chuyện thường ngày. Tôi quay đi, chợt một cảm giác lạnh toát chạy khắp xương sườn.
Từ nhỏ đến lớn, tôi rất ít khi bị chuyện gì làm cho nổi da gà. Bỗng tôi nhớ về một bộ phim, cảnh tượng trong đầu tôi khi này giống như lúc đó, là cảm giác dửng dưng khi tôi đứng nhìn sáu người bọn họ, nhưng khi tôi quay đi, sáu cái đầu lập tức bẻ về một hướng, họ nhìn tôi chằm chằm, tròng mắt trợn trắng. Tôi quay người lại nhìn, sáu người đó đã biến mất! Tấm bảng cũ kỹ, những dòng chữ như đã được viết từ rất lâu, mờ đi hẳn.
Điều đặc biệt đập ngay vào mắt tôi là ở chùa có quá nhiều mèo, đủ màu lông, đủ mập ốm. Chúng nằm la liệt khắp nơi. Tuy nhiên có điểm làm tôi chú ý, đó là hầu như con nào cũng dính bùn ở chân và mép, mặc dù sân chùa được lát đá sạch sẽ. Khó hiểu nhưng do không có câu trả lời nên tôi cũng kệ, bước tiếp vào khu chánh điện.
Lối dẫn lên chánh điện khá hẹp. Vừa đi hết, tôi thấy một bức tượng to đùng, lư hương chỉ còn sót lại những xác nhang đỏ ói, tro rơi đầy trên sàn. Chúng bị gió thổi đi, đập vào chân bức tượng rồi lại rớt xuống, rồi lại bị gió thổi, rồi lại rớt xuống như đang bị tra tấn. Bức tượng này rất đẹp, cao gần ba mét. Tay phải ông ta đang cầm một vật gì đó giống như bông lúa. Khoác bộ áo được điêu khắc hết sức tỉ mỉ, ông toát lên thần thái siêu phàm, quyền năng. Tôi thắp một nén nhang, cắm vào lư hương, rồi tiến đến chánh điện.
Anh Tuấn cắt ngang câu chuyện:
– Ủa? Vậy tên tượng Phật là gì? Sao để bên ngoài ta?
Tôi nói tỏ vẻ tiếc nuối:
– Em không biết.
Anh ta trề môi:
– Mày dở quá. Đáng lẽ mày nên tìm hiểu về văn hóa chùa chiền của người Khmer trước khi lên đó!
Tôi im lặng đồng ý. Tay Hùng Bonsai từ nãy đến giờ vẫn chăm chú nghe tôi kể, nhưng ánh mắt của gã tỏ vẻ gì đó muốn phản bác lại câu chuyện. Dù trông tập trung, nhưng tay gã châm thuốc không ngớt và cái cằm cứ thụt vào trong đầy giấu giếm. Hơi bực vì sự vô duyên này nhưng vẫn chưa đủ để đưa ra góp ý, tôi bèn kể tiếp.
Bao quanh ngôi chùa là hai dãy lan can do những bức tượng hình người mặt quỷ chống đỡ. Được điêu khắc cho trông giống như đang bị sức nặng của lan can đè lên nên chúng phải khom cả đầu gối, hai tay cầm thanh kiếm bản to cắm sâu xuống đất. Những bức tượng này được sơn hai màu khác nhau. Bên ngoài chánh điện chúng màu đỏ, còn bên trong lại là màu tím. Xung quanh chánh điện có tám cửa được khắc phù điêu hoa lá tinh xảo. Tôi đánh một vòng nhưng tất cả những cánh cửa này đều bị khóa ngoài. Thất vọng, tôi định quay ra hỏi mấy người tu hành kia. Bất chợt, tôi thấy một bức tượng gỗ nhỏ nằm trơ trọi phía sau lan can mà lúc nãy đi vào nên không để ý.
Tôi nhặt bức tượng lên xem, nó cao chừng hai tấc, trông giống như một cây đinh khổng lồ, phần phía dưới rất nhọn, phần gỗ bên trên khắc hình Phật đang tọa thiền khá tinh xảo, viền theo xung quanh là một dòng chữ tiếng Khmer mờ, và dĩ nhiên có rõ thì tôi đọc cũng không được. Chất gỗ sáng đỏ rất đẹp, nhưng lấm chút bùn. Tôi lại tò mò về công dụng của nó, nhưng không hiểu nổi. Thấy hay hay tiện tay cầm theo vậy.
Tôi nhớ ai đó nói với mình rằng chùa Khmer cũng là nơi để hỏa thiêu, nhưng chưa bao giờ có dịp vào thăm nghĩa địa của họ. Nghĩ thế, tôi bước đi nhanh hơn về phía sau chánh điện, nơi tôi thấy thấp thoáng chiếc cầu. Hai dãy lan can trên đây vẫn giữ lối kiến trúc tượng hình người mặt thú cũ. Phía bên kia đầu cầu là một khoảng sân nhỏ, đứng từ đây có thể nhìn bao quát cả một vùng cỏ mọc xanh tươi, nhấp nhô trên đó là hơn hai chục nhà mồ với những mái vòm nhọn hoắt trông như đầu viết bi. Cái “đầu viết” này được chia ra nhiều ngăn nhỏ theo chiều dọc. Mỗi ngăn được tạc hoa văn cây cỏ hoặc phù điêu hình người mặt quỷ. Khu mộ này nằm trong một khuôn viên hình lục giác. Mỗi góc có một tượng gì đó mà tôi thấy có khuôn mặt khá dữ dằn, tay cầm vũ khí. Tôi không biết là mấy bức tượng đó bảo vệ những người nằm trong này khỏi bọn tà ma ác quỷ, hay là những bức tượng lại bảo vệ ngọn núi này khỏi những người nằm dưới kia?
Kiến trúc của từng tháp rất công phu: đỉnh của nó có hai mảnh kim loại xòe ra như đôi cánh. Phía sau bức tường của nhà mồ này, tôi có thể thấy được chỗ học của sáu người tu hành lúc nãy. Có lẽ kiến trúc của ngôi chùa này được xây bao quanh nhà mộ, như một kiểu trấn yểm, chắc vậy.
Tôi ngắm được một lát thì cũng đi ra. Băng qua chánh điện, bức tượng trên tay tôi thoáng lóe sáng lên. Tôi cho là do nắng. Thế nhưng nãy giờ trời ui ui thôi mà? Làm gì có nắng đâu? Tôi gặp lại sáu vị tu hành. Họ vẫn không để ý gì. Lấp ló phía sau cánh cửa là sư thầy gầy gò, xanh xao. Anh ta chỉ dám thò đầu ra nhìn tôi, ánh mắt dè chừng như nhìn vào kẻ sát nhân. Tôi đi ngang lũ mèo. Chúng vẫn đang nằm sưởi nắng với đủ tư thế. Những con không ngủ thì mắt nhìn đăm đăm theo tôi, giống như chúng muốn ăn cái gì đó vậy.
Bỗng, tôi nghe tiếng gọi:
– Anh ơi!
Vị sư gầy gò khi nãy đang hớt hải đuổi theo tôi:
– Anh đưa tôi cái tượng, đừng đem theo!
Tại sao ông ta lại hoảng hốt như thế? Liệu ngôi chùa này có đang cất giấu bí mật động trời gì không? Mời bạn xem tiếp kỳ sau sẽ rõ.
Art Director Lê Minh Artist Lê Minh & Minh Thảo Võ Graphic Designer Nhím Editor Phạm Vĩnh Lộc