Tôi thấm giọng, kể tiếp. Lúc tôi dừng xe dưới chân núi là đã sáu giờ kém. Trời tháng Tám nên tối chậm hơn, nhờ vậy mà còn thấy đường leo lên. Lý do tôi chọn ngọn Núi Két là vì nó ít nổi tiếng, kiểu như không có mấy bạn phượt thủ chuyên nghiệp với nón full đầu, áo dạ quang, giày hiệu, đến và xả rác rồi đi. Nó trong lành, cảm nhận của tôi thì đúng là vậy thật. Điều này tôi được một người chị kể cho nghe. Chị ấy đi núi này một cách vô tình khoảng ba tháng trước. Kiểu như bả đến lộn chỗ nhưng vẫn leo lên, rốt cuộc thấy đẹp quá nên về khoe. Tuy nhiên điều hấp dẫn nhất từ những tấm hình chị khoe cho tôi là trên đỉnh núi nhìn xuống. Cách không xa lắm có một ngọn đồi nhỏ kiểu như đã bị khai thác đá, lộ ra vách đá hình vòng cung khá đẹp mắt. Theo miêu tả, nó y chang vách đá tôi thấy trong tấm hình nọ. Bởi vậy nên tôi mới quyết định leo lên coi sao.
Gửi xe dưới núi, tôi nhanh chóng tiến hành leo lên, không quên hành trang là ít thịt bò để nướng và bếp than vốn được chuẩn bị từ trước chuyến đi. Và tất nhiên là không thể thiếu rượu.
Sáu giờ. Mây trên cao đã chuyển sang ửng hồng. Ráng chiều làm không khí trở nên buồn man mác. Núi này không cao, ước chừng hơn hai trăm mét lên. Tuy nhiên, đường đi lại có độ dốc cao và chiều cao bậc thang không đều nhau, khiến tôi leo khá vất vả.
Độ dốc có những đoạn tôi ước chừng phải hơn năm mươi độ. Nếu không có những thanh sắt lan can, chắc tôi té cả chục lần rồi. Đường đi dốc, quanh co và lắm côn trùng. Trời lúc đó đã bắt đầu nhá nhem. Gió thổi mạnh làm cây rừng kêu xào xạc. Tôi mới để ý là chỉ mỗi mình mình leo lên thôi, chẳng có ai xung quanh cả. Cảm giác rất thoải mái, tự tại. Nếu là người khác, có khi họ lại tưởng tượng ra những ánh mắt trong lùm cây hay hốc đá đang dõi theo, cùng tiếng thì thầm trên những khoảng không hay con gì đó đang bay qua lại.
Trên đường đi có rất nhiều miếu. Loại miếu nhỏ hay thờ thổ thần, nằm rải rác. Có cái ngay đường đi. Có cái tôi vô tình liếc ngang thì thấy nó nằm ở xa, cách đường lên vài chục mét, ẩn dưới một tảng đá to. Tuy nhiều miếu, nhưng cái nào cũng được thắp nhang, hoặc có ánh đèn cháy trong đó, tạo cảm giác đây như là nơi tu hành của các đạo sĩ vậy.
Leo chừng bốn mươi phút, tôi ngồi dựa lưng vào một ngôi miếu như vậy. Nhìn lên trên thì thấy còn chút xíu nữa là tới rồi. Hít mạnh bầu không khí mát lạnh, tôi phấn khởi bước tiếp. Đường lên có một đoạn gấp khúc. Do dốc cao, trời hơi tối và bậc thang không đều, tôi phải cúi đầu xuống. Vừa qua khúc ngoặt, đường thoải hơn, tôi ngẩng đầu lên để đi thì giật cả mình vì có một người đứng bên đường, cầm khẩu súng chĩa vào tôi.