– Mộc Hợp, xin hãy giúp ta, bộ lạc ta bị tấn công, vợ ta bị chúng bắt đi rồi!
– Ai bắt?
– Bọn Miệt Nhi Khất!
– Lũ khốn dám ức hiếp người anh em của ta. Mộc Chân cứ yên tâm, không cứu được vợ ngươi ta không về!
Nói đoạn, Trát Mộc Hợp dẫn quân đi đánh Miệt Nhi Khất. Đại thắng trở về, anh ta lại cùng Thiết Mộc Chân kết nghĩa lần nữa.
– Tham vọng của huynh là gì, Mộc Hợp?
Hai người ngồi giữa thảo nguyên bao la, phóng tầm mắt về phía bầu trời đêm. Mộc Hợp tâm sự:
– Đất đai ta phải rộng khắp thiên hạ. Vươn tới những thành trì của bọn Nữ Chân, bọn người Hán, bọn Tây Vực,… Há chỉ loanh quanh mỗi đồng cỏ này? Ngươi có muốn theo ta hoàn thành ước mơ đó không?
– Nhưng không phải ai cũng quy phục chúng ta.
– Vậy thì chúng chọn cái chết, người anh em ạ. Những kẻ đánh thắng được Mộc Hợp này thì chưa ra đời, còn những kẻ lăm le làm điều đó thì đã phơi xác cho chim ăn cả rồi.
Giống như câu chuyện bó đũa, từng bộ lạc trên thảo nguyên Mông Cổ không phải là một vấn đề đáng bàn, người Hán, người Nữ Chân có thể bẻ gãy từng chiếc nếu họ muốn. Thế nhưng nếu chúng tập hợp lại thành một khối thống nhất thì sao? Không thể cản phá, bất khả chiến bại. Mộc Chân và Mộc Hợp đã nhìn thấy được tương lai của sức mạnh vô địch này. Chỉ có điều Trát Mộc Hợp không thể tính được nhân vật sẽ làm được việc đó là người anh em kết nghĩa Thiết Mộc Chân.