Có những người muốn hạ thấp chiến công nhà Trần nên bảo rằng Mông Cổ đánh Việt Nam toàn tướng gà và mình ăn may. Subotai (Tốc Bất Đài) là tướng giỏi hàng đầu của Thành Cát Tư Hãn, trong vòng 2 ngày đánh sập nguồn Hungary và Ba Lan. Con trai ông ta là Uriyang Khadai (Ngột Lương Hợp Thai) từng đánh cả Đại Kim, Đức, Ba Lan, Ả Rập, và ăn thịt Đại Lý Đoàn thị trong vài tuần. Cháu ông ta là Aju (A Truật) đánh hạ được thành Tương Dương hùng vĩ, mở toang cánh cổng thôn tính toàn bộ Trung Quốc.
Do quân Mông Cổ được huấn luyện bài bản khả năng săn thú, nên săn người cũng là chuyện nhỏ. Việc Ngột Lương Hợp Thai không thể bắt được vua Nguyên Phong có thể phần nào nhờ may mắn. Tuy nhiên, để chiến thắng hoàn toàn một danh tướng tầm cỡ như vậy không phải chỉ do hên xui. Chưa kể còn các tên tuổi dữ dằn đa sắc tộc như A Lý Hải Nha, Toa Đô, Ô Mã Nhi, Lý Hằng,… Giả sử nhà Trần đánh kém thì số phận cũng không khác Đại Lý và Tây Hạ đâu.
Nếu có ai đó tự nhục bảo Việt Nam thắng Mông Cổ nhờ may mắn, thì bạn nên cho họ biết rằng Mông Cổ đã hủy diệt Trung Quốc trong một trận đánh trên biển cả chứ không phải ngoài thảo nguyên.
“Nguyên chúa Hốt Tất Liệt anh hùng, rất giỏi quân sự, đâu có sai đi Nam chinh những đồ vô dụng. Quân Mông Cổ hùng mạnh, đã thắng quân ta ở Lạng Sơn, Nội Bàng và Vạn Kiếp, chiếm đóng kinh thành Thăng Long, lại thắng lớn ở ngoài khơi Quảng Yên. Thế rất lớn, nhiều nơi lâm nguy. Các tướng nhà Nguyên không phải không giỏi, thua chỉ vì gặp các tướng nhà Trần giỏi hơn mà thôi“
Các cuộc chinh phạt của Mông Cổ sau cùng đã chững lại. Vài trăm năm tiếp theo, các dân tộc chịu ách đô hộ lần lượt đã lấy lại độc lập như Trung Quốc dưới thời Minh, hoặc tạo ra những quốc gia mới trên nền móng của nó, ví dụ nước Nga. Đế chế Mông Cổ hùng bá một thời nay lại rã ra thành từng bộ lạc rải rác trên thảo nguyên, như một vòng tuần hoàn. Mọi thứ đã chấm dứt, chỉ còn di sản của Thành Cát Tư Hãn đã định hình nên thế giới hiện đại là còn mãi. Xin mượn mấy câu trong Tam Quốc diễn nghĩa:
“Phàm thiên hạ, phân lâu lại hợp, hợp lâu lại phân”