“Thánh vương dựa vào tai mắt của thiên hạ để nghe trông, vì vậy không gì mà không biết. Nay bè đảng của Trương Giác không thể kể xiết … tuy gặp lệnh ân xá, mà không từ bỏ âm mưu. Bốn phương nói riêng với nhau rằng bọn Giác lẻn vào kinh sư, rình mò triều chính, lòng như cầm thú, cùng nhau hô ứng. Châu quận kiêng kỵ, không dám tâu lên, chỉ nói riêng với nhau, chẳng ai dám dùng công văn”