Nhàn thoại Tam Quốc – Kỳ 57: Tào Tháo tẩy trắng

Tác giả Wong Trần
Nhàn thoại Tam Quốc – Kỳ 57: Tào Tháo tẩy trắng

Con người không thể chọn được xuất thân. Tào Tháo cũng vậy. Giống như một cái cây không thể chọn nơi mình bám rễ, nhưng phát triển thành như thế nào lại là do nó tự quyết định. Tào Tháo sinh ra từ nhà hoạn quan, sống thời niên thiếu như một cậu ấm độc ác của nhà cường hào ác bá. Nhưng bỗng có một ngày, Tào Tháo tỉnh ngộ, muốn làm lãng tử quay đầu. Vậy Tào Tháo đã trải qua điều gì mà lại tỉnh ngộ?

Kiều Huyền tri ngộ

Tam quốc chí của Trần Thọ nói rằng: Đương thời chàng thiếu niên Tào Tháo du đãng vô độ, không chịu trau dồi đức hạnh, vì vậy thiên hạ không ai đánh giá cao. Nói như vậy là hãy còn nhẹ. Thực tế thì Tào Tháo đã rơi vào danh sách đen của giới kẻ sĩ. Người Nam Dương là Tông Thừa, tự Thế Lâm là một ví dụ. Thế thuyết tân ngữ chép: “Tông Thế Lâm người Nam Dương là người cùng thời với Ngụy Vũ, nhưng rất chê cách làm người của ông ta, nên không cùng giao thiệp. Đến khi Ngụy Vũ làm Tư không, coi hết mọi việc triều chính, ung dung hỏi họ Tông rằng: “Có thể giao thiệp được chưa?”. Đáp rằng: “Cái chí tùng bách vẫn còn”. Thế Lâm vì làm ngược với ý chỉ nên bị xa lánh, địa vị không xứng với đức độ”. 

Sở quốc tiên hiền truyện chép: “Tông Thừa tự Thế Lâm, là người huyện An Chúng quận Nam Dương. Ngụy Vũ mấy lần gõ cửa nhà ông, nắm tay xin kết giao. [Ông] cự tuyệt không chịu”.

Nễ Hành khỏa thân mắng Tào Tháo. Hội bản Thông tục Tam quốc chí thời Edo.

Mặc dù vậy, các tài liệu lịch sử cũng nói rằng có ba người đã nhìn ra tiềm năng của Tào Tháo. Đó là Hà Ngung – danh sĩ quận Nam Dương, Kiều Huyền – danh sĩ người nước Lương, và Lý Toản – con trai danh sĩ Lý Ưng.

Hà Ngung có tài nhìn người. Hậu Hán thư chép rằng Hà Ngung nhìn thấy Tào Tháo, bèn nói: “Nhà Hán sắp mất, người yên thiên hạ ắt là người này!”. Mặc dù vậy, Hà Ngung không hề kết giao với Tào Tháo. Người mà Hà Ngung chọn lựa chính là Viên Thiệu. 

Cũng sách này còn cho biết Lý Toản nói với con trai mình là anh em Lý Tuyên: “Thời sắp loạn rồi. Anh hùng thiên hạ không ai hơn Tào Tháo. Trương Mạnh Trác có quan hệ tốt với ta. Viên Bản Sơ là người thân bên ngoại của mày. Mặc dù vậy chớ có theo họ, phải về với họ Tào”. Các con trai của Lý Toản làm theo lời đó, nên được thoát thân trong thời loạn.

Người có ảnh hưởng lớn nhất lại là Kiều Huyền. Hậu Hán thư cho biết: Kiều Huyền là người Tuy Dương nước Lương, lúc trẻ làm Công tào. Kiều Huyền chặn đường Thứ sử Dự Châu là Chu Cảnh, tố cáo tội ác của quốc tướng nước Trần là Dương Xương, tự xin làm Bộ Trần tòng sự để xét vụ án đó. Chu Cảnh bèn đồng ý. Dương Xương vốn có giao tình tốt với Đại tướng quân Lương Ký. Lương Ký phát hịch cứu Dương Xương. Kiều Huyền trả tờ hịch lại, rồi làm quyết liệt vụ án. Cuối cùng Dương Xương bị triều đình gửi xe tù đến triệu về xử lý. Kiều Huyền từ đó nổi tiếng, được tiến cử Hiếu Liêm, bổ làm Tả úy ở Lạc Dương. Bấy giờ em trai Lương Ký là Lương Bất Nghi làm Hà Nam doãn. Kiều Huyền vì việc công nên phải tới phủ của Bất Nghi bẩm việc, bị Bất Nghi sỉ nhục. Kiều Huyền liền bỏ chức về quê. 

Minh họa Kiều Công trong bản in Samkok năm 1892

Về sau Kiều Huyền bốn lần dời chức, làm đến quốc tướng nước Tề. Nhưng rồi bị tội liên đới, phải đi làm lao dịch xây thành. Mãn hạn hình phạt, lại được gọi làm quan, cuối cùng lên đến chức Tương tác đại tượng. Cuối thời Hán Hoàn đế, Kiều Huyền được bổ làm Độ liêu tướng quân, Giả hoàng việt (tức được quyền chém trước tâu sau), đi trấn giữ biên cương Đông Bắc, chống lại Cao Câu Ly. Trong vòng ba năm, biên cương được yên tĩnh.

Thời Hán Linh đế, Kiều Huyền được gọi về làm Hà Nam doãn, rồi thăng tới chức Tư đồ. Kiều Huyền cho rằng “quốc gia đang yếu, tự thấy sức mình không có chỗ dùng” nên cáo bệnh từ quan. Mặc dù vậy, Kiều Huyền vẫn được gọi ra làm quan thêm vài lần, lên đến Thái úy, rồi mới nghỉ hẳn để chữa bệnh. 

Kiều Huyền được đánh giá là “tính cứng rắn, gấp gáp, không hiểu đại thể, nhưng khiêm nhường, tiết kiệm, hạ mình với kẻ sĩ”. Tào Tháo lúc còn là kẻ nhỏ nhoi, chưa ai biết đến, từng tới yết kiến Kiều Huyền. Kiều Huyền đã đánh giá Tào Tháo rất cao. 

Kiều Huyền đã nhận xét thế nào, người đời có nhiều cách nói. Theo Ngụy thư của Vương Thẩm nhà Ngụy, Kiều Huyền đã nói: “Tôi thấy nhiều danh sĩ trong thiên hạ rồi, không ai được như ngài. Ngài hãy bảo trọng. Ta già rồi, nguyện đem vợ con ủy thác cho!”. Hậu Hán thư cho biết Kiều Huyền lấy làm lạ, nói: “Thiên hạ sắp loạn. Kẻ giúp sinh dân yên ổn là ngài chăng?”. Câu nói này được Trần Thọ trong Tam quốc chí ghi là: “Thiên hạ sắp loạn. Nếu không phải là người tài do trời trao mệnh thì không thể giải quyết. Người có thể yên được, chính là ngài chăng?”. Thế thuyết tân ngữ của Lưu Nghĩa Khánh thời Lưu Tống lại chép hơi khác. Kiều Huyền nói: “Thiên hạ sắp loạn. Quần hùng như hổ tranh giành. Người có thể giải quyết được chẳng phải là ngài sao? Nhưng ngài thực là anh hùng thời loạn, gian tặc thời trị. Hận rằng ta già rồi, không được thấy ngài phú quý. Nên để con cháu làm lụy [ngài] vậy”.

Tào Tháo ngắm trăng trên núi Nam Bình. Tranh khắc gỗ thời Edo

Dù đã nói thế nào đi nữa, những đánh giá cao đó của Kiều Huyền khiến cho Tào Tháo như được khai sáng. Sau này, trong văn tế Kiều Huyền, Tào Tháo có nói: “Tháo lúc thơ ấu, được lên thăm nhà, vốn là ngoan ngạnh chất phác, được bậc quân tử thu nạp. Được tăng vinh dự, nhận thêm đánh giá, đều do ngài giúp đỡ. Cũng như Trọng Ni khen mình không bằng Nhan Uyên, Lý Sinh khoản đãi hậu hĩnh với Tử Hạ”. Kiều Huyền không chỉ khen rồi bỏ qua, mà còn chỉ cho Tào Tháo con đường gia nhập giới tinh hoa.

Hứa Thiệu bình luận

Lưu Bị tới thăm Gia Cát Lượng, được Khổng Minh vạch rõ con đường tranh giành thiên hạ. Tào Tháo tới thăm Kiều Huyền, cũng được Kiều Huyền vạch rõ con đường tiến thân thành kẻ sĩ, gia nhập tầng lớp tinh hoa. Đó thực là “ba lần đến lều tranh” trong sự nghiệp của Tào Tháo. 

Ngụy Tấn thế ngữ của Quách Ban thời Tây Tấn cho biết: Kiều Huyền nói với Tào Tháo: “Ngài chưa có danh tiếng. Hãy giao thiệp với Hứa Tử Tương”. Hứa Tử Tương tức là Hứa Thiệu, là danh sĩ người huyện Bình Dư quận Nhữ Nam. Hứa Thiệu và anh họ là Hứa Tĩnh đều có danh tiếng tốt, lại thường hay cùng mọi người bình phẩm về nhân vật tại địa phương. Chuyện bình phẩm này dần dần trở thành sự kiện hàng tháng. Người ta gọi đó là “nguyệt đán bình” (cuộc bình luận vào đầu tháng). Thời Hán, kẻ sĩ được làm quan là nhờ được tiến cử, hoặc triệu gọi. Muốn được tiến cử, triệu gọi thì phải được người ta biết đến. Muốn được người ta biết đến thì phải có danh. Muốn có danh thì phải được người đời bàn luận đánh giá. Vì vậy, hoạt động đánh giá của hai anh em họ nhà họ Hứa chính là hoạt động quảng bá danh tiếng quy mô lớn. Nói theo ngôn ngữ hiện đại, vì mặt hàng Tào Tháo chưa được thị trường biết đến, nên cần tìm tới chuyên gia truyền thông để quảng bá. Chuyên gia đó chính là Hứa Thiệu.

Tất nhiên, muốn Hứa Thiệu bình cho một lời cũng không phải là việc đơn giản. Hứa Thiệu là KOL (người có ảnh hưởng với công chúng). Nếu kết giao với người không ra gì thì uy tín cũng bị giảm sút. Làm sao mà giữ được chén cơm? Hậu Hán thư chép: “Tào Tháo lúc còn hèn mọn, từng dùng lời nhún nhường và lễ vật hậu hĩnh, cầu xin để mắt đến mình. Thiệu khinh bỉ con người Tháo, không chịu đáp”. Cuối cùng Tào Tháo phải “rình cơ hội bức ép Thiệu”. Hứa Thiệu bất đắc dĩ mới nói: “Ngài là gian tặc lúc thanh bình, anh hùng thời loạn thế”. Tào Tháo hài lòng, mới bỏ đi.

Hứa Thiệu bình phẩm về Tào Tháo. Bản in Tam quốc diễn nghĩa khoảng năm 1664

Câu chuyện này còn một phiên bản khác được Tôn Thịnh thời Tấn chép trong Dị đồng tạp ngữ. Lúc đó Tào Tháo hỏi Hứa Thiệu: “Ta là người thế nào?”. Hứa Thiệu không đáp. Tào Tháo vẫn cố hỏi. Thiệu nói: “Thầy là năng thần thời trị, gian hùng thời loạn”. Tào Tháo bèn cười lớn.

Phiên bản lời bình của Tôn Thịnh được học giả đời sau ưa chuộng hơn. Sử gia Hồ Tam Tỉnh thời Tống giải thích mệnh đề năng thần – gian hùng rằng: “Là nói kỳ tài tuyệt thế. Thiên hạ trị thì dốc hết khả năng cho đời dùng. Thiên hạ loạn thì phô trương trí tuệ làm người hùng”. Lư Bật thời Thanh cũng cho rằng: “Hai mệnh đề đó đúng là lời luận chính xác, không thẹn là nguyệt đán bình”. “Năng thần thời trị, gian hùng thời loạn” dễ nghe hơn “gian tặc lúc thanh bình, anh hùng thời loạn thế”. Vì thời loạn vừa gian vừa hùng cũng chẳng sao, nhưng thời bình làm gian tặc lại là vấn đề lớn. Phiên bản lời bình của Tôn Thịnh có 75% tốt; còn phiên bản của Phạm Diệp chỉ có 50% tốt mà thôi, 50% còn lại là xấu.

Tào Tháo lúc mới nghe lời bình của Hứa Thiệu thì có vẻ rất mừng. Tào Tháo nếu không “cười lớn” thì cũng là “cả mừng”. Nhưng mãi sau này, dường như Tào Tháo ngộ ra ẩn ý trong lời bình của Hứa Thiệu, nên quay ngoắt thái độ. Bão Phác tử của Cát Hồng thời Đông Tấn chép: “Phong tục thời Hán mạt suy đồi, bè đảng chia nhóm. Hạng như Hứa Tử Tương dùng miệng lưỡi để răn nhau, tranh tụng nghị luận, khiến người nhà thành kẻ thù. Vì vậy kẻ sĩ Nhữ Nam không còn biết giới hạn, mà lại có lời bình nguyệt đán. Ngụy Vũ đế hết sức căm ghét, muốn lấy đầu hắn. Kẻ đó đành phải bôn ba chạy trốn, đến nỗi bị tàn diệt”. Hứa Thiệu về sau theo Lưu Dao. Lưu Dao bị Tôn Sách đánh đuổi. Thiệu cũng chạy theo, chết ở Dự Chương. Lúc đó mới 46 tuổi.

Hứa Thiệu biết Tháo có tài yên đời. Bản in Tam quốc diễn nghĩa thời Vạn Lịch nhà Minh.

Sử gia Hồ Ngọc Tấn cho rằng thái độ căm hận của Tào Tháo với Hứa Thiệu chứng minh lời của Phạm Diệp mới là đúng. Câu chép của Tôn Thịnh e là do Thịnh “thấy Tấn nhận nhường của Ngụy, có chỗ úy kỵ, nên ra tay sửa đổi”. Nếu quả như vậy thì Hứa Thiệu có ý muốn nói: Tào Tháo hiện thời là gian tặc, trong tương lai nếu thiên hạ loạn thì mới thành anh hùng. Nhưng thiên hạ đã loạn đâu? Vì thế “anh hùng” thì chưa chắc có, nhưng “gian tặc” mới là hiện thực.

Tào Tháo mới vừa tiếp xúc với kẻ sĩ, đã nhận được bài học thế nào là thâm nho kẻ sĩ. Dù sao đi nữa, Tào Tháo cũng có chút nền tảng để bước vào quan trường. Năm 20 tuổi, Tào Tháo được tiến cử là Hiếu liêm, bắt đầu con đường thay đổi hình ảnh bản thân. Vậy Tào Tháo đã thay đổi thế nào?

Chia sẻ câu chuyện này
Share