“Tam anh chiến Lữ Bố”: Cuộc chiến tiêu diệt 90% nam giới của một nước châu Mỹ

Tác giả Phạm Bá Thủy
“Tam anh chiến Lữ Bố”: Cuộc chiến tiêu diệt 90% nam giới của một nước châu Mỹ

Có thể coi cuộc chiến tranh Paraguay hồi giữa thế kỷ 19 là một nỗ lực tuyệt vọng của một nhóm người nhỏ bé để bảo vệ quyền lợi của mình, nhưng đã khiến khoảng một nửa dân số quốc gia phải bỏ mạng. Cuộc chiến này đã cướp đi sinh mạng 90% nam giới của đất nước. Ở giai đoạn cuối, ngay cả những đứa trẻ 13 tuổi cũng bị bắt phải cầm vũ khí, chiến đấu bên cạnh những người già và người khuyết tật không có chân tay. Cuộc chiến của đất nước Paraguay nhỏ bé ở Nam Mỹ chống lại ba nước láng giềng cùng lúc, đã được ghi vào Sách kỷ lục Guinness như một trong những cuộc xung đột đẫm máu nhất trong lịch sử.

NHỎ BÉ, ĐỘC LẬP, TỰ CHỦ

Tùy theo quan điểm của mỗi tác giả, cuộc xung đột quân sự tàn khốc này hoặc được cho là hậu quả từ chính sách hung hãn của nhà lãnh đạo Paraguay, hoặc là nạn diệt chủng của một dân tộc nhỏ bé dám thách thức các cường quốc. Tránh các quan điểm cực đoan, tôi xin nói về cuộc xung đột quân sự kéo dài 5 năm này một cách khách quan nhất có thể. Nhưng trước tiên cần nói về nguyên nhân dẫn đến cuộc tắm máu này ở trung tâm Nam Mỹ.

Nguyên nhân cơ bản là một mớ mâu thuẫn giữa ba quốc gia – Brazil, Argentina và Paraguay, thể hiện trong sự cạnh tranh giành thị trường, ảnh hưởng địa chính trị trong khu vực và trong các yêu sách lãnh thổ. Paraguay là một quốc gia đặc biệt trong bộ ba này. Sau khi giành được độc lập từ Tây Ban Nha vào năm 1811, Paraguay đã phát triển thành một chế độ tự cung tự cấp toàn phần và đã làm rất tốt điều đó. Dưới sự điều hành của các nhà lãnh đạo cứng rắn, đất nước này vào giữa thế kỷ 19 là quốc gia có nền kinh tế phát triển nhất Nam Mỹ. Argentina nông nghiệp và Brazil bán phong kiến, mặc dù có nguồn tài nguyên thiên nhiên lớn hơn nhiều, vẫn tụt hậu đáng kể so với Paraguay đã công nghiệp hóa ở các lĩnh vực đường sắt, luyện kim, truyền thông, dệt may và thực phẩm.

Vào thời điểm chiến tranh bùng nổ, đất nước được cai trị bởi Francisco Solano Lopez, một nhà độc tài thế hệ thứ hai, người rất coi trọng việc quân sự hóa đất nước. Dưới thời ông, quân đội Paraguay đã trở thành đội quân thiện chiến nhất trên lục địa. Tuy nhiên, giống như bất kỳ quân nhân nào (Lopez từng được đào tạo về quân sự ở châu Âu), ông muốn thử sức lực lượng vũ trang của mình trên thực chiến, và xung đột lãnh thổ với các nước láng giềng là một cái cớ thuận tiện nhất cho việc này.

TIÊU DIỆT 90% NAM GIỚI MỘT NƯỚC CHÂU MỸ

THÙ NGHỊCH VỚI TẤT CẢ LÁNG GIỀNG

Trên thực tế, yếu tố thứ tư trong nguyên nhân gây ra chiến tranh là đất nước Uruguay bé nhỏ, nơi quyền lực rất mong manh. Về danh nghĩa là quốc gia độc lập, nhưng chính phủ Uruguay phần lớn do Brazil kiểm soát, và phe đối lập rất không hài lòng về điều này. Năm 1864, một cuộc đảo chính diễn ra trong nước và những người bảo thủ lên nắm quyền. Brazil cho rằng cần phải can thiệp vào tình hình và trả lại mọi thứ như cũ, nên đã gửi quân đến Uruguay. Chính phủ mới yêu cầu Paraguay bảo vệ và được nước này chấp thuận. Bắt đầu nổ ra cuộc xung đột có tên gọi là Chiến tranh Paraguay.

Tại sao lịch sử lại gọi tên Paraguay? Bởi vì tổng thống Francisco Lopez là người nổi tiếng có bàn tay sắt. Nhận lời giúp Uruguay, ông tuyên chiến với Brazil và xâm chiếm tỉnh Mato Grosso của nước này (Paraguay và Brazil vốn cũng đang có xung đột biên giới để tranh chấp lãnh thổ). Lopez muốn trực tiếp giúp đỡ Uruguay, nhưng hai nước không có đường biên giới chung nên ông đã yêu cầu Argentina cho quân đội đi qua lãnh thổ. Argentina từ chối. Vì thế Lopez cũng tuyên chiến với cả Argentina.

Do cùng bị lôi kéo vào cuộc xung đột, nên vào tháng 4 năm 1865, Brazil và Argentina đã liên minh quân sự chống lại Paraguay. Trong khi Lopez đang giải quyết tranh chấp lãnh thổ với người Brazil, quân đội nước này tiến vào Uruguay lập lại trật tự cũ, đưa một chính phủ mới lên nắm quyền. Uruguay lại trở thành đồng minh của Brazil và tham gia liên minh chống Paraguay.

CHIẾN ĐẤU

Có vẻ như nhà độc tài Paraguay đã tự đẩy mình vào một cái bẫy – không dễ để chống lại ba quốc gia cùng lúc. Tuy nhiên, với chiến thuật linh hoạt – tấn công đồng thời Brazil ở phía Bắc và Argentina ở phía Nam – Lopez đã chiến thắng. Sau khi chiếm được kha khá lãnh thổ của hai nước này, Lopez vội vã đi về phía Đông Nam tới Uruguay, quốc gia đã trở nên thù địch. Ông ta có đủ sức mạnh, với đội quân 50 nghìn binh sĩ thường trực và 25 nghìn người được huy động thêm. Bên cạnh đó, nguồn lực kinh tế của Paraguay rất dồi dào và tâm trạng chung của dân chúng là yêu nước. Người Paraguay thực sự ngưỡng mộ người cai trị của họ và nhiệt tình ủng hộ từng bước đi của ông.

Còn Liên minh ba bên thì ngay từ đâu đã choáng váng trước sức tấn công dữ dội của Paraguay. Cả ba nước chỉ có tổng cộng 25 nghìn quân nên lúc đầu không có lợi thế về quân số. Nhưng ngay sau đó Argentina và Brazil vội vàng chiêu mộ tân binh và phát động đợt tấn công trả đũa, chấp nhận trả giá bằng tổn thất nặng nề để ngăn chặn bước tiến của quân Lopez về phía Uruguay.

Do mạng lưới đường bộ trong khu vực chiến đấu kém phát triển nên việc kiểm soát các con sông trở nên vô cùng quan trọng. Trận đánh then chốt của giai đoạn đầu xung đột diễn ra vào mùa hè năm 1865 trên sông Parague, nơi diễn ra trận chiến giữa hạm đội Brazil và Paraguay. Lopez thất bại nặng nề, mất hơn một nửa số tàu nên đành phải rút lui, do đó Brazil có thể tiến xa hơn dọc theo con sông đến tận biên giới Paraguay.

Đây là lúc mọi nhược điểm của quân đội Lopez lộ rõ. Bất chấp quy mô, kỷ luật và lòng trung thành với nhà độc tài, quân đội tỏ ra kém hiệu quả trong các trận đánh lớn. Điểm yếu cơ bản là thiếu những chỉ huy tài giỏi. Trong toàn quân chỉ có mỗi Lopez được đào tạo về quân sự, những tướng lĩnh khác rất lơ mơ về chiến thuật và chiến lược. Do đó có những trận đánh mà quân Paraguay thua tan tác, phải tháo chạy tán loạn. Quân đội Paraguay dần dần bộc lộ tất cả những mặt yếu kém của minh.

Liên quân ba nước cũng không khá khẩm gì hơn, nhưng họ đội ngũ sĩ quan được đào tạo bài bản và có nguồn tài nguyên dồi dào. Do đó, vào đầu năm 1866, họ đã có thể áp sát biên giới, chuẩn bị thâm nhập Paraguay.

Nhưng mọi chuyện không phải dễ dàng – các pháo đài ở biên giới của Paraguay đã chống trả kiên cường. Sau gần hai năm bao vây, liên quân Brazil – Argentina mới có thể chiếm được thành lớn nhất của Paraguay, Humaita. Sau đó, họ bắt đầu dọn sạch con đường đến thủ đô Asuncion.

TIÊU DIỆT 90% NAM GIỚI MỘT NƯỚC CHÂU MỸ

TRẺ GIÀ CÙNG CẦM GIÁO MÁC

Vào thời điểm đó, Lopez đã mất đi những đội quân tốt nhất của mình, vì thế ông chuyển sang “chiến tranh tổng lực”, bắt thanh thiếu niên và người già đi nghĩa vụ quân sự. Điều này ngay lập tức ảnh hưởng đến nền kinh tế. Không có ai làm việc, diện tích canh tác thu hẹp mạnh, số lượng vật nuôi giảm đáng kể, ngành công nghiệp đi vào bế tắc và nạn đói hoành hành khắp cả nước. Tình trạng thiếu lương thực xảy ra không chỉ ở hậu phương mà cả nơi tiền tuyến. Mọi chuyện thậm chí còn tồi tệ hơn với việc sản xuất hàng quân nhu và đạn dược.

Về mặt quân sự, sau khi Humaita thất thủ, mọi thứ đều rơi xuống vực thẳm. Trong vòng sáu tháng, quân liên minh đã chiếm được thủ đô của Paraguay. Tưởng chừng đã có thể kết thúc chiến tranh, nhưng thực tế không phải vậy. Lopez bỏ chạy về phía Bắc, công bố một đợt điều động điên cuồng: các cậu bé từ 10 – 13 tuổi, cũng như những người khuyết tật trước đó đã xuất viện do bị thương, đều phải gia nhập quân ngũ. Họ không có gì để ăn, không có gì để chiến đấu, thậm chí họ còn không có quần áo để mặc. Trên thực tế, đội quân cuối cùng của Lopez chỉ bao gồm những đứa trẻ tiều tụy và những người lớn tuổi tóc bạc, mặc khố với dao rựa rỉ sét trên tay.

Sách lược sẵn sàng chiến đấu cho đến người Paraguay cuối cùng của Francisco Lopez thật đáng kinh ngạc, và đó là lý do tại sao một số nhà sử học coi Chiến tranh Paraguay không phải là một cuộc chiến giành độc lập mà là một cuộc diệt chủng thực sự. Tuy nhiên, cũng có những ý kiến phản đối, cho rằng người dân Paraguay, bao gồm cả những người trẻ nhất và già nhất, đã gia nhập hàng ngũ quân đội một cách có ý thức và theo tinh thần yêu nước chứ không phải theo lời kêu gọi của tổng thống.

Dù vậy, những sự kiện tiếp theo đã trở thành nỗi đau đớn tột cùng của Francisco Lopez. Không thể tiến hành các hoạt động tác chiến chính quy, ông chuyển sang chiến thuật du kích, nhưng cũng không thành công. Vào tháng 5 năm 1870, ông bị giết chết ở phía Đông Bắc đất nước khi đang băng qua sông Akidaban. Các chứng nhân kể lại, trước khi nhắm mắt, ông đã hét lên: “Tôi chết vì Tổ quốc!”.

TIÊU DIỆT 90% NAM GIỚI MỘT NƯỚC CHÂU MỸ

HỆ QUẢ

Chỉ sau khi Lopez tử vong, cuộc chiến kéo dài 5 năm mới kết thúc. Không có con số chính xác về thiệt hai của Paraguay, nhưng theo ước tính đồng thuận, đất nước này đã mất 300 nghìn người trong tổng số hơn nửa triệu dân số thời điểm đó. Hậu quả thảm khốc nhất thuộc về nam giới – 90% đàn ông và trẻ trai từ 10 tuổi trở lên đã chết vì lửa đạn, vết thương và bệnh tật do chiến tranh.

Kể từ thời Trung Cổ, chưa có quốc gia nào trên thế giới phải trải qua một cú sốc nhân khẩu học nặng nề như vậy. Thêm vào đó, kinh tế kiệt quệ và đất nước mất đi 40% lãnh thổ. Mặc dù Paraguay vẫn tồn tại như một quốc gia độc lập, nhưng trong nhiều năm, nước này rơi vào một lỗ hổng kinh tế – xã hội mà phải mất hàng trăm năm mới hồi phục được.

Chia sẻ câu chuyện này
Share