Biết chừng cháu mình về kêu khóc, nên bà lão cũng vững dạ kêu tên cậu ta. Trên vách tường, nơi ánh đèn cầy hắt lên, ngoài bóng của bà ra thì còn một cái bóng đang ngồi trên phản, chỗ đặt thi thể. Lúc này, âm vang trong phòng bà là tiếng cháu bà vang lên rõ mồn một:
– Nội ơi, con chết oan lắm. Người hại con có thế lực, họ bịt miệng nên con không nói tên họ ra được. Nội đừng đốt đồ đạc của con. Trong nay mai sẽ có một vị Án Sát đi ngang qua, bà hãy đem chuyện kể lại, ắt con sẽ được minh oan!
Vừa nghe tới đó thì bà choàng tỉnh dậy, thì ra chỉ là giấc mộng, nhưng nó lại quá chân thực, càng làm cho bà lão càng tin cháu mình bị người ta hại chết. Bà năm nay cũng đã qua tuổi lục tuần. Trước kia chức danh Án Sát bà có nghe tới, nhưng đó là của triều đình xưa. Nay Nam Kỳ đã thuộc Pháp, làm gì còn có ai là Án Sát mà kêu oan, nên bà tưởng cháu bà đang nói đến chính quyền Cai tổng Mã, thế là lên kêu oan đến mấy ngày.
Cửu nghe đến đó bèn lấy lệnh bài ra đưa cho bà lão xem, nói:
– Nếu quả thực anh Thái báo mộng cho bà như vậy, Cửu tôi có thể lo liệu chuyện này cho nhà mình!
Bà lão vừa thấy kim lệnh, mặc dù chưa hiểu gì cả, nhưng theo cảm xúc cứ khóc lóc, than rằng:
– Dạ cậu. Ông trời đúng là có mắt, cháu tôi sắp được minh oan rồi. Cậu ơi, cậu làm ơn làm phước giúp dùm. Cậu muốn bao nhiêu tiền cứ nói, già này phải vuốt mắt cho thằng cháu mới yên lòng cậu ơi!
Cửu nhìn bà lão, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
– Thù lao cao lắm, bà cứ đợi đi, nội trong ngày mai tôi sẽ tới lấy tiền công!
Nói xong rồi quay bước trở ra, đi mất dạng, bà lão có đuổi theo cũng không kịp.
Có thể nói tới giai đoạn hiện tại, Cửu đã lần mò ra được nhiều chi tiết. Án Sát Tiên Sinh mấy đời tung hoành giang hồ, phá ngàn kỳ án, không phải chỉ dựa vào kim lệnh và án thư. Dĩ nhiên, đầu óc cũng thuộc dạng thiên bẩm thông tuệ, nghe một biết mười, bản lĩnh bản thân đã có thừa, tuyệt đối không phải loại dựa dẫm vào bảo vật.
Nói là thế nhưng vẫn còn một điểm Cửu không thể chắp nối được, phen này phải đến Bạch Lão Miếu một chuyến mới xong. Miếu đó nằm ở phía đầu bên kia của làng, Cửu phải đi ngang chợ mới tới được. Xung quanh Bạch Lão Miếu khá vắng vẻ, cách chừng trăm thước mới có cụm nhà tranh. Khung cảnh yên tĩnh, mùi khói hương tạo nên vẻ trang nghiêm đến lạ. Vừa định bước vào thì Cửu thấy có bốn đứa trẻ chừng mười tuổi đang ngồi xin ăn trước cửa miếu. Nhìn tụi nhỏ chỉ còn da bọc xương, mặt đứa nào cũng hốc hác xanh xao nhưng ánh mắt không hề có vẻ mệt mỏi, thấy Cửu đi ngang chúng không chạy theo xin tiền như những đệ tử Cái Bang khác mà chỉ nhẹ nhàng đưa cái chén bể lên, ngỏ ý tùy hỷ mà bố thí.
Cửu nhìn cánh tay bốn đứa thì giật mình. Chúng khô đét, da bọc xương, gân máu nổi đen sì, móng tay dính đầy đất bẩn, bàn tay trầy nhiều, tựa như hay đi đào bới gì đó. Cửu lấy ra ít tiền để lại cho tụi nó, tới gần mới thấy một mùi vô cùng khó chịu, tựa như dãi nhớt lâu ngày tích tụ. Đám nhỏ nhận tiền cũng im lặng, không nói lời nào. Ánh mắt đang minh mẫn bình thường nhưng bỗng chốc Cửu thấy sát khí quá nặng. Cửu nhìn vào mắt đứa có vẻ lớn nhất đám, xong rồi cũng bỏ vô miễu Bạch Lão thắp nhang.
Bạch Lão Miếu xây đơn giản, phía trước có một cây bồ đề cổ thụ, gian chính cũng như căn nhà nhỏ, chính giữa để tượng Bạch Lão, trên có bức hoành phi, bày trí đậm chất huyền bí với những bức tranh vẽ tùng hạc, bát tiên, vườn đào, ngụ ý nơi cầu tiên dược trường sinh bất lão. Dọc hai bên vách tường là những bình gốm cao tới thắt lưng, ngụ ý cho bình đựng tiên dược, trần nhà trang trí bằng hoa văn mây lượn, rồng bay phượng múa khá kỳ lạ.
Cửu thấy tới đây rồi, tiện tay đốt một nén nhang cho Bạch Lão. Bức tượng tạc đã lâu, nhờ được lau chùi thường xuyên nên lên màu đá rất đẹp. Tuy nhiên, nghệ nhân nào tạc bức tượng này không biết do tay nghề hay do có ý định riêng mà khuôn mặt Bạch Lão trông hết sức tà ác, mắt híp, miệng dài, mũi không phải là cao mà nhọn ra, nhìn xa không khác gì một con chồn cả. Điều này khiến Cửu mang bụng nghi vấn về truyền thuyết Bạch Lão cứu dân làng năm xưa, vì nếu quả thực có công ơn ấy, chẳng ai lại đi tạc tượng ân nhân mình mang vẻ hung ác gian tà như yêu tinh quỷ dữ kiểu này cả.
Cửu thắp nhang xong, đưa mắt đảo thêm một vòng xung quanh. Phía sau điện thờ có một gian phòng nhỏ của Đoàn thị ở, cửa sau thông ra khu vườn trồng mấy cây thuốc Nam. Ban đầu Cửu cũng định bụng sẽ ra đó xem thử, nhưng Đoàn thị bất ngờ từ trong phòng bước ra, khiến Cửu đành quay bước. Thị thấy Cửu thì nhìn y bằng ánh mắt rất đáng sợ.
Lúc ra ngoài, Cửu thấy đám trẻ con ăn xin không còn ngồi ở đó nữa. Linh cảm bọn chúng cũng có thể là một mắt xích nào đó trong vụ kỳ án này, Cửu đành phải ra chợ nghe ngóng tình hình thêm mà thôi. Ai ngờ vừa quay lại chợ, Cửu thấy mụ chủ tiệm mì đang đuổi bọn chúng, không cho chúng xin tiền trong quán. Đám trẻ con bị đuổi cũng không ra vẻ thất vọng hay oán trách gì lắm, cứ lầm lũi, trơ mặt ra mà đi chỗ khác. Cửu đi đến định hỏi chuyện mụ chủ quán, mụ ta thấy Cửu tiến lại thì tưởng đâu y cũng hóng chuyện, liền rôm rả hướng đám con nít mà nói.
Cửu cắt ngang, hỏi sơ qua về thân thế bọn này, sao hành tung có vẻ không giống bọn trẻ ăn xin lắm. Mụ chủ quán mì nhìn Cửu biết không phải là người trong làng, liền kể lại chuyện chỉ mới xảy ra từ ba tháng trước. Bốn đứa đó là anh em một nhà. Lúc Mã Cai tổng vừa về nhậm chức thì nhà tụi nó có dính tới một vụ, đó là vụ kiện nhà hàng xóm cướp đất. Mã Cai tổng có hậu thuẫn xử vụ này, rốt cuộc nhà tụi nó bị tịch thu gia sản trả cho nhà kia. Cha má chúng vì uất ức nên sanh bệnh, mười mấy ngày sau thì chết. Chúng cũng không có bà con thân thuộc, từ đó thường ở gần miễu Bạch Lão.
Dạo gần đây, Đoàn thị nói chúng hôi quá nên không cho tá túc nữa mà đuổi ra ngoài. Từ đó, chúng chỉ có thể ăn xin trước cửa miếu, không thì lê lết khắp hang cùng ngõ hẻm xin ăn. Ai có mắng chửi thế nào cũng trơ mặt ra, cả ngày không nói năng gì, cũng chẳng van nài ai. Nhiều người mủi lòng cũng có cho đồ, nhưng bọn chúng càng ngày càng hôi thối, chẳng ai dám lại gần.
Cửu sực nhớ lại chuyện gì đó, quay qua chào mụ chủ quán rồi đi theo tụi nhỏ coi thử, nhưng thằng anh lớn trong đám quay lại nhìn Cửu trừng trừng, ánh mắt quả thật oán khí dâng đầy, không hề bình thường chút nào. Cửu nghĩ, chẳng lẽ chúng lại là hiện thân của Bạch Lão? Tuy nhiên suy nghĩ ấy bị gạt bỏ, vì Cửu đã nhìn thấy một thứ trên người bọn chúng.
Đêm đó, khi màn trăng vừa sụp xuống, Mã Cai tổng mới từ trên tỉnh trở về. Vừa mở cửa phòng thì đã ú ớ khi thấy có bóng đen đang ngồi chễm chệ trên ghế bành, bất giác toàn thân run rẩy, ú ớ không nói được.
Canh ba vừa điểm, cả làng đều yên giấc, trăng trên cao bị mây che hờ, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo ma quái bao trùm lên những mái nhà tranh. Xa xa vọng về tiếng chó sủa ma đều đều như điệu nhạc đưa đám. Đường phố vắng tanh không một bóng người. Ai cũng sợ ra đường sanh chuyện sẽ bị Bạch Lão hạ độc chết.
Con đường dẫn lại Bạch Lão Miếu còn thê lương hơn gấp bội. Hai hàng cây bên đường đìu hiu, chỉ có mấy con quạ đậu im lặng như dò xét. Từ phía làng, một bóng đen rảo bước men theo hàng cỏ, vòng ra phía sau miếu, nhòm ngó gì đó rồi gõ lên cửa ba cái. Chừng ba bốn giây sau đã nghe tiếng bước chân, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Trong đêm tối nhất thời không nhìn được là ai, chỉ thấy hai người một trước một sau nhanh chóng đóng cửa lại, đi thẳng một mạch vô miếu, chẳng nói với nhau câu gì.
Hai bóng người đó vô buồng riêng của Đoàn thị, đèn dầu được thắp lên. Thì ra Trịnh Đán và Đoàn thị quả thực lén lút qua lại với nhau, y như những gì thiên hạ đồn đoán. Những chuyện ân ái mây mưa diễn ra cũng chẳng cần phải kể. Mọi việc xong xuôi chỉ thấy Đoàn thị vuốt ve Đán, nói:
– Hôm nay anh sẽ nhờ Bạch Lão Quái giết ai đây?
Trịnh Đán cười đắc ý:
– Thằng cha Cai tổng. Má nó, năm lần bảy lượt nói trên đầu anh. Đêm nay anh cho nó chết!
Nói đến đây, bỗng nhiên Trịnh Đán ngồi bật dậy, đi xăm xăm ra điện thờ phía trước. Hắn lấy một mảnh giấy ghi họ tên của Mã Cai tổng, để dưới chân tượng Bạch Lão. Ánh đèn cầy leo lét hắt lên khuôn mặt gian tà của bức tượng, nhìn Bạch Lão tựa như loài yêu quái đang nhe nanh cười man dại. Không gian như đặc nghẹt lại bởi âm khí. Phía sau bức tượng, một bàn tay xương xẩu, móng đen, dài nhọn hoắt từ từ thò ra chộp lấy tờ giấy. Ánh mắt sáng như cú vọ hiện lên rõ mồn một trong đêm đen, kèm theo hơi thở và tiến rên khò khè.