[Tiểu thuyết] Án Sát Tầm Hồ – Kỳ 23: Cao su đi dễ khó về

[Tiểu thuyết] Án Sát Tầm Hồ – Kỳ 23: Cao su đi dễ khó về

Ái Tri đã hoàn toàn đánh mất đi nhân tính. Dương Thiên Cửu phát hiện sự thật đằng sau cuốn sổ và năm xác chết ở tổng An Trương.

Đêm càng lạnh hơn, không gian mờ tối của ruộng muối chìm trong tiếng ngâm ư ử của Ngọc, cóc nhái cũng chẳng dám hó hé khi nghe thứ thanh âm ma mị này. Lời hát mà Ngọc đang rên lên chính là bài vè lúc đi xung quanh cái mả hoang. Thế nhưng giờ đây sự ngây thơ, phấn khích trong đôi mắt lúc đó đã bị thay thế bằng ánh mắt vô hồn, hốc mắt sâu, con ngươi trắng dã với gân máu đỏ ối. Sau khi bật dậy, Ngọc ngồi thẳng lưng thành hình chữ “L”, cổ bẻ ngoắt nghiêng chín mươi độ nhìn chằm chằm vào Ái Tri. Khuôn mặt Ngọc loang lổ những vết tròn, giống như những con giun đất đã chui ra ngoài sau khi đục mục ruỗng cơ thể. Mọi bắp thịt trên người cô bé đã dừng hoạt động. 

Chỉ còn cặp môi. 

Hàm dưới bật lên, thả xuống theo từng chữ trong bài vè. Răng đã méo mó chiếc gãy, chiếc mẻ. Ái Tri thấy cảnh tượng trước mắt thì chân rút không còn hột máu, muốn tốc lên bỏ chạy mà chẳng còn chút sức lực, còn Ngọc, cô bé vẫn chưa chịu ngừng hát.

Vòng… v…òng quanh vòng… qu… quanh…
Mả c…cũ cỏ x…xanh…
C…cỏ mọc thanh th…thanh…

Hát tới đó thì cổ họng của Ngọc chợt nghẹn lại, liên tục phát ra những tiếng “Khạc… khạc…” như đang cố gắng tống khứ thứ bên trong ra. Vài giây sau, từ phía đầu lưỡi, Ái Tri kinh hoàng phát hiện ra một cái miệng cá, nó đang thở “hớp thớp”. Tiếp đến là vẩy cá, mang cá rồi đuôi cá. Riêng lớp vây đáng lẽ phải bóng bẩy thì biến đâu mất, chỉ còn lại lớp thịt đỏ đang rỉ máu. Bộ xương trắng hếu đâm xuyên qua lớp thịt này rồi ngày càng dài ra. Vài thớ thịt bị ghim vào cái đầu nhọn hoắt của xương cá, chúng treo lủng lẳng trong lúc Ngọc đang ra sức hát tiếp. Bỗng cái miệng của con cá mở rộng, Ái Tri thót cả tim, không biết lại còn thứ gì chui ra nữa đây. 

Bộp. 

Một vật màu đen rớt giữa hai bắp đùi của Ngọc, cái hài nhi liên tục ra lệnh cho Ái Tri nhặt vật đó lên. Cô hít một hơi thật sâu, chìa cánh tay đang run như cầy sấy về phía Ngọc, mắt không dám rời cái đầu đang lỉa chỉa xương cá. Hai ngón tay vừa chạm vào vật đó, chắc mẩm là cầm chặt, Ái Tri rút lại nhanh như chớp, quyết tâm xem xem vật đó rốt cuộc là thứ gì, cô lia mắt xuống.

Là một quyển sổ.

Từ màu sắc, độ dày đến kích thước đều giống hệt quyển sổ mà Ái Tri dùng để ghi chép mấy ngày qua. Đang chẳng biết phải làm như thế nào, cô nghe giọng của con hài nhi trên cánh tay mình, nó liên tục ré lên như muốn khóc, bảo cô: 

– Đã lấy đồ xong mau mau đi tiếp, đã lấy đồ xong mau mau đi tiếp!

Ái Tri nghe đến đó liền gồng hết sức trong người rồi đứng bật dậy. Lúc cô quay đầu đi thì nghe phía sau mình lại vang lên tiếng của Ngọc, là tiếng nói chứ không phải bài vè quái quỷ kia nữa: 

– Chị… chị… cứu em…

Ái Tri chỉ biết nhắm mắt mà bỏ chạy, giờ quay lại có khi cô lại rủ lòng thương “cứu” cái thứ đang ngồi hát mà không biết chắc có phải là Ngọc không, lúc đó lại rước họa vào thân. Chạy thục mạng được khoảng vài phút thì nghe tiếng con hài nhi trên tay hét lên, nói với Ái Tri rằng phải lội xuống con kênh trước mặt. Ái Tri giật mình, suýt nữa thì đi lộn tuyến đường. Cô không dám nghĩ tới việc đi lộn tuyến đó sẽ đem tai họa gì đến cho cô nữa. Ái Tri lội xuống kênh, không gian xung quanh vẫn mặn một mùi muối, xen giữa đó là mùi tử thi. Đi được một hồi, Ái Tri thấy con đường mòn cắt ngang, phải công nhận là cô có một chút tò mò về quyển sổ đang cầm trên tay. Nghĩ đoạn, cô ngồi xuống, lật bên trong ra đọc. 

Nội dung quyển sổ có lẽ là thứ ám ảnh tâm trí cô lúc này nhất. Không phải là Vòm Cây hay Trại Xuồng Sáu Tấm không phải là bà già tự móc mắt mình ra hay là những cái xác xung quanh cô lúc này, bởi vì bên trong quyển sổ là những gì cô viết mấy ngày qua, chính xác đến từng nét chữ, từng lỗi chính tả nhỏ nhất.

Tay run lên bần bật, Ái Trí với tay móc quyển sổ của mình ra rồi đưa lên ướm thử, sự tương quan kinh ngạc không khỏi làm Ái Tri rưng rưng nước mắt vì sợ hãi. Cô dùng viết rạch một đường thẳng trên quyển sổ của mình, ngay lúc đó, quyển sổ của Ngọc cũng xuất hiện một đường thẳng; cô xé trang cuối cùng, lập tức trang cuối cùng trong quyển sổ của Ngọc cũng biến mất như thể tan vào không khí. Mặc dù rất sợ hãi nhưng Ái Tri vẫn tự trấn tĩnh mình lại được, chính bản thân cô cũng bất ngờ vì sự mạnh mẽ của mình. Cô đứng dậy, cất hai quyển sổ rồi gạt dòng nước mắt trên má, tiến thẳng về khu rừng nhỏ phía cuối con đường mòn.

Đến gần mới biết đây là rừng cao su, bên trong vang lên tiếng quạ kêu, nghe thê lương vô cùng. Ruộng muối phía sau lưng đầy rẫy xác chết, Ái Tri biết rằng trong đây cũng sẽ không khá hơn là bao. Rừng cao su ở thế giới bình thường đã âm u quỷ dị, không biết trong rừng cao su của trò chơi quái quỷ này, thứ gì đang chờ đợi Ái Tri. 

Thời này hay có mấy bài ca dao về đời phu cao su như:

Cao su xanh tốt lạ đời,
Mỗi cây bón một xác người công nhân.
Có đi mới biết Mê Kông,
Có đi mới biết thân ông thế này.
Mê Kông chôn xác hàng ngày,
Có đi mới biết bàn tay xu Bào…

Bọn Pháp hứa hẹn đủ điều, nào là lương cao, được chăm sóc tốt, có tiền gửi về vợ con,… tuy nhiên tất cả đều là xảo trá. Rất nhiều phu cao su đã chọn cách chặt tay, nhảy suối tự tử, treo cổ,… vì không chịu được cảnh sống không bằng chết. Xác họ được vùi ngay trong gốc cao su mà họ vun trồng trước đó.

Từ khi băng qua ruộng muối, gặp được xác của Ngọc rồi nhặt quyển sổ, không hiểu sao Ái Tri lại cảm thấy nhẹ nhõm, như thể khi bản thân đối mặt với nỗi sợ quá lớn thì cảm giác cũng dần trở nên chai sạn vậy.

Trong rừng cao su này, điểm khác là xác người không chôn dưới đất mà cứ bị treo trên cây, nhiều vô số kể. Dù không có gió nhưng cơ thể cứ đong đưa qua lại, từ lúc Ái Tri bước vào thì chuyển động đó lại càng dữ dội hơn, chẳng khác nào chúng đang “chào mừng” cô. Đang thẫn thờ bước đi, Ái Tri nghe tiếng của con hài nhi, nó ré lên, bảo cô ngẩng đầu lên nhìn phía trước, nơi đó có khoảng hơn chục cây cao su được trồng sát nhau tạo thành một dãy hàng rào, phía sau hàng rào ánh lên những tia sáng chói lòa. Chính bản thân Ái Tri cũng đã biết được nơi kỳ lạ đó chính là điểm đến nên cô đã sớm nhắm hướng đó mà đi.

Khuất phía sau hàng rào cao su là một cái mạng nhện, không đúng, nếu là mạng nhện thì sợi tơ quá to, vì đứng ngược sáng nên tạm thời Ái Tri chỉ thấy một hình thể đan xen, cắt ngang lẫn nhau trông như mạng nhện thôi. Con hài nhi liên tục đốc thúc Ái Tri bước lên phía đó, cô nép sang hàng cây bên phải để tránh ánh sáng, tiện thể quan sát xem cái mạng nhện nên được cấu thành từ thứ gì, dù là gì thì cô biết cũng sẽ chẳng tốt đẹp. 

Thật vậy, móc trên những thân cây, là cơ thể bị kéo giãn của hàng trăm cái xác chết. Chúng bị may vá vào nhau hết sức cẩu thã, tay may vào chân, đầu may vào vai, đùi lại may vào cổ, miệng thì bị kéo căng cho ngoác ra thật lớn. Những đường kim ghim vào gò má, sợi chỉ bị siết lại bám đầy máu giờ đã chuyển sang màu đen kịt, tanh hôi kinh tởm. Chính giữa tâm điểm của “mạng nhện” không ai khác chính là bà Chim Sẻ. Khuôn mặt không quan tâm thế sự của bà ta giờ đã trắng bệch, đôi mắt trợn ngược đầy gân máu đỏ y như Ngọc, cái lưỡi bị kéo ra dài huốt cổ, xé nát một phần vòm họng. Trên khuôn mặt đó máu vẫn đang nhỏ giọt, bà ta chỉ mới chết gần đây.

Ái Tri nghe tiếng con hài nhi, nó bảo cô phải leo lên gỡ xác bà Chim Sẻ xuống, đào hố rồi chôn bà ta ngay dưới chân “mạng nhện”. Ái Tri trút một tiếng thở nhẹ nhàng rồi bám vào những cái xác hôi thối mà leo lên trên, cô giật một cánh tay khi nó làm cô vướng víu, cô đạp vào những cái đầu trương sình làm chất dịch màu đen chảy ra đầy chân mình, cô nhìn thẳng vào ánh mắt trợn ngược của bà Chim Sẻ bằng sự không-quan-tâm mà bà ta dành cho cả đoàn trong suốt chuyến đi, rồi sau đó dùng tay không bứt những sợi chỉ giữ bà ta lại. Xác bà Chim Sẻ rớt xuống đất nghe một tiếng “bịch” lạnh ngắt, bên trong túi bà rơi ra một quyển sổ. Ái Tri leo xuống, tiện tay đào luôn cái hố trong tư thế khom lưng như loài cầm thú. Cô đạp xác bà Chim Sẻ xuống rồi lấp miệng hố lại, không quên cầm theo quyển sổ mà cô biết chắc nội dung bên trong. Tất cả diễn ra trong vòng chưa đến ba mươi phút. Đoạn, cô đưa tay lên, lạnh lùng nói với con hài nhi:

– Đi đâu nữa?

Từ thời điểm đó, những ghi chép trong quyển sổ hết sức gãy gọn, tựa như mọi cảm xúc của Ái Tri đã hoàn toàn biến mất, hoặc cô đang rất vội, không thể nào biết lý do chính xác được. Vừa hết rừng cao su, Ái Tri đi đến một vách đá nhỏ, bên dưới có một miệng hang đen ngòm ngòm. Trong hang là cái xác bị lột hết da của gã Mến. Bộ da rỉ máu và một quyển sổ khác được đặt kế bên. Con hài nhi ra lệnh cho cô phải “mặc” lại da cho Mến. Tay cô giờ đã chuyển sang màu đen vì chất dịch trong rừng cao su, giờ lại nhuộm thêm màu đỏ của máu. Cảm giác dinh dính của chất nhờn trên bộ da khiến cô ngứa ngáy. Trong lòng hang tối tăm, tiếng động sột soạt, nhầy nhụa là âm thanh duy nhất. 

Xong việc, Ái Tri vẫn nói một câu cũ với con hài nhi trên tay: 

– Đi đâu nữa?

Xác của Hồng Ba được tìm thấy trong một cái miếu nhỏ cạnh hầm mỏ, từ hông đến hết bàn chân bị bẻ gập lên trên rồi buộc tạm bợ vào cổ; hai bả vai bị lôi ra sau, luồn qua kẽ hở giữa hai chân. Cùi chỏ bị đánh bầm dập, xương lòi cả ra ngoài khi ai đó bẻ chúng để có điểm tựa mắc vào ống quyển. Ái Tri phải lôi cái xác này ra khỏi cửa miếu và sắp xếp lại tứ chi nên mất khá nhiều thời gian. Khi cô xong việc, nhìn vào chính giữa cửa miếu mới thấy trong đó còn có một tấm gương.

Ái Tri nhìn lại hình hài của mình, quần áo cô rách bươm, cô đưa cánh tay lên nhưng hình ảnh phản chiếu của cô lại vẫn đang ngồi im thin thít. Bất chợt, nó hé cửa miệng, bên trong thay vì răng là hàng chục cây đinh đen sì. Cái môi nó mấp máy liên tục làm đinh găm vào cằm, rồi sau đó nó nở nụ cười man dại. Phía trước chiếc gương, là quyển sổ màu đen khốn kiếp đang nằm hết sức gọn gàng. Ái Tri ném ánh nhìn mệt mỏi về phía hình ảnh của mình trong gương, cảm giác như thế giới phía sau đang dần tan biến, chỉ còn lại thế giới gương liên tục đảo chiều xoay vòng và bản thân mình đã bị hút vào trong.

Đến đây thì không còn ghi chép gì của Ái Tri trong cuốn sổ mà Dương Minh đưa cho Cửu.

Cửu gấp sổ lại, câu chuyện quá bí ẩn, đến độ y chẳng biết phải phản ứng như thế nào mới đúng. Trong đầu Cửu, tuy một số câu trả lời và hướng đi đã hiện ra nhưng Cửu biết, nếu dính vào e rằng cũng tốn thêm chút thời gian công sức. Hai thứ đó trong mắt Cửu hiện giờ là điều khá xa xỉ khi mà y đang trên đường gấp rút đi tìm Tử Vỹ Hồ, chuyện vô cùng quan trọng trong đời Cửu. 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cửu là Án Sát Tiên Sinh, kim lệnh đã rớt ra mà không giải quyết cho xong vụ án nghiêm trọng này thì lấy đâu ra sĩ diện mà nói chuyện với tiền bối của mình dưới cửu tuyền. Nghĩ đến đó, Cửu đành bắt đầu từ Dương Minh. Nói thẳng ra là Cửu vẫn chưa tin tưởng tay này hoàn toàn, lý do cũng đơn giản dễ đoán. Ngẫm nghĩ một hồi, Cửu muốn chắc chắn nên mới hỏi: 

– Theo lời của anh nói thì Ái Tri đưa anh cuốn sổ này vào đêm trước khi cổ chết? 

Dương Minh gật đầu, Cửu mới hỏi tiếp: 

– Anh khá hốt hoảng khi đưa tôi cuốn sổ nhưng vẫn dám khẳng định rằng chỉ có tôi mới xử lý được vụ án này, vậy là anh đã đọc nó rồi. Nội dung cũng không quá dài nên anh đọc xong trời vẫn còn tối. Sáng ra sao anh không đi báo quan binh mà lại ra chạy lại chỗ mấy cái xác? Anh nói Ái Tri là bạn thân anh, ít nhất nếu không báo quan thì cũng phải hô hào mọi người phụ anh kiếm cổ. Hay, ngay từ đâu anh đã sớm phát hiện ra Ái Tri đã không còn?

Chia sẻ câu chuyện này

Tác giả Lâm Gia – Thái Bảo
Minh họa Bảo Huyên
Thiết kế và dàn trang TRẦN VĂN HẬU

Share