Thằng Sinh cũng tới ngay sau đó. Nó chửi đổng tôi vô trách nhiệm vài câu rồi nhìn Tú Linh với ánh mắt đầy vẻ thán phục. Anh Hùng thở hồng hộc, nhìn vào đám hỗn độn tôi vừa tạo ra rồi cười:
– Hay đó mày. Câu được chút thì giờ.
Sinh hỏi:
– Nãy anh có thấy cái hàng rào không?
Tôi hỏi hàng rào gì, anh Hùng bảo:
– Nãy bị treo, anh có để ý một đường ra nhưng bị cái hàng rào rễ cây phong tỏa. Giờ mình phải mở đường máu, còn mày…
Anh nhìn sang phía tôi:
-… dùng móng của Thiên Hổ đánh vào như lúc mình trượt xuống cái đầm lầy. Ra ngoài rồi tính đường tiếp!
Tôi nghĩ có cách là tốt, nhưng lúc này ai cũng mang đầy thương tích. Tay tôi cứ run lên từng đợt, nhức không chịu được, sau cú đánh lúc nãy thì muốn đứt lìa ra luôn. Tuy vậy, khi nhìn vào mọi người, thấy nếu tôi mà không đánh được thì chết ở đây là cái chắc. Tú Linh đã mất bao nhiêu công sức mới cứu được cả bọn, nếu không có cô thì ba chúng tôi nằm gọn trong bụng lũ Giang Trạch con từ lúc nào rồi. Những mũi kim của cô đánh được người sống, so với mấy bài võ của anh Hùng và Sinh thì ăn đứt. Nghĩ vậy, tôi liền nhìn anh Hùng, ánh mắt đầy vẻ tự tin, tôi gật đầu cái rụp. Cả bọn thấy vậy liền chấn chỉnh lại bản thân, theo chân anh Hùng len lỏi giữa trận chiến hỗn độn, chạy về phía đường ra mà anh thấy lúc nãy.
Không lâu sau, hàng rào gai đã hiện ra một dãy xanh ngắt trước mặt. Giờ mới để ý, thì ra cả ngôi làng này nằm trong một cái nhà lồng làm bằng gai, phủ kín lên trên cho nên mới mát mẻ như vậy. Giờ tôi chỉ cần gọi Thiên Hổ, mở đường ra cho cả bọn là được, nhưng tôi biết mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy. Quả thật, từ phía sau lưng chúng tôi bất chợt vang lên những tiếng hú man rợ. Đám người Cô Chỉ đã đuổi đến sát bên, chúng tôi thì còn cách hàng rào đến mấy chục mét. Tôi vuốt ngón tay gọi Thiên Hổ, định vụt phóng về phía trước bằng tốc độ của mình thì anh Hùng đã vội vã kéo tôi về phía sau. Vừa lúc đó, một mũi lao với cái đầu màu đen cấm phập xuống đất. Suýt tí nữa tôi đã mất mạng.
Tiếp sau đó, hàng chục tiếng vèo vang lên, những mũi lao lần lượt bay về phía chúng tôi như đợt ở làng của tộc Vàm Chăn. Chúng tôi liên tục tránh né. Chẳng lâu sau thì đã thấy những tên áo choàng của tộc Cô Chỉ đã rút ngắn khoảng cách rồi bao vây cả bọn. Những tên Cô Chỉ này nhìn cao to hơn rất nhiều, khuôn mặt với hàm răng nhuộm đen trông hết sức bặm trợn. Phía sau chúng là dáng vẻ thấp thoáng của bà lão, bà ta đang nở nụ cười quỷ dị, kiểu như muốn nói với chúng tôi rằng có chạy đằng trời. Vòng vây của lũ Cô Chỉ ngày càng khép chặt, chúng tôi ở giữa một hình tròn mà đường tròn chính là những tên Cô Chỉ này. Chẳng thể nào chịu được số phận sẽ bị bắt về, nhưng làm cách nào mà thoát ra được đây. Chưa kịp nghĩ gì thì đã nghe giọng Tú Linh:
– Anh ơi, tới nước này rồi thì…
Anh Hùng nhìn Tú Linh. Ánh mắt anh thẫn thờ nhưng dường như anh cũng hiểu cô đang muốn nói gì. Anh chỉ biết nhắm mắt rồi gật đầu. Ngay lập tức, Tú Linh nắm vạt áo rồi kéo lên, tôi giật mình, chẳng lẽ cô định chơi chiêu mỹ nhân kế với lũ Cô Chỉ?! Nhưng không phải vậy, dưới lớp áo của cô còn có một cuộn vải màu đen đeo ngang hong, che đậy hết sức kín đáo, nếu lúc này không lấy ra chắc cả đời tôi cũng không biết được. Tú Linh trải tấm vải xuống đất rồi đảo mắt quan sát xung quanh, ba chúng tôi đứng xung quanh cô để tạo thành một vòng bảo vệ. Khi tấm vải đen đã được trải ra xong, tôi bàng hoàng. Thứ này tôi đã nghe anh Hùng kể rồi. Miệng tôi chỉ biết mấp máy:
– Liệt Thiên Châm…
Liệt Thiên Châm, hay Kim Xé Trời là thứ làm nên tên tuổi của Kim Thủ Thần Y Lục Tỷ. Giống như Đóa Thiên Phủ của Lỗ Ban Tiểu Tử Ba Lành, nó là thứ đồ cực phẩm. Trên đời chỉ có những chủ nhân của nó mới chế tạo ra được. Những cây kim này đều có màu cầu vồng: đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím với mũi kim sáng loáng những đường chỉ lân tinh màu bạc. Độ sắc bén của nó không chạm vào, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết, đưa ngón tay chạm nhẹ đã thủng một lỗ sâu hoắm. Kim này chỉ dùng để châm cứu, khâu tay, khâu chân, khâu lục phủ ngũ tạng vì mũi kim có sẵn đặc tính gây mê, mỗi màu trên kim lại dùng cho những loại bệnh tình khác nhau. Kim dài một gang tay, vì rất nhọn và sắc bén nên phóng ra là sẽ lút hết cả cán, chạm đến màu đỏ ở trong cùng là tầng cực độc sẽ khiến máu bị đông cứng trong vòng chưa tới nửa giây, một vài giây sau thì vỡ mạch từ từ mà chết. Nhưng nó có nhược điểm: đã phóng ra rồi thì kim mất hoàn toàn tác dụng, trở thành một cây kim bình thường.
Vì Lục Tỷ đã chết nên không còn ai có thể chế tạo Liệt Thiên Châm được nữa. Bà cũng chỉ để lại cho Tú Linh số lượng có hạn, không quên dặn dò chỉ trong trường hợp cấp bách mới được dùng tới. Tôi nghĩ trong đầu, kẹt trong đường cùng thế này, không cấp bách thì là gì! Tú Linh nhìn những mũi kim, ánh mắt hơi tiếc nuối nhưng chỉ trong phút chốc, thân thủ hết sức phi phàm, tay như con thoi dệt vải, loáng cái đã có gần hai chục mũi kim nằm gọn trong lòng bàn tay cô. Đoạn, cô nhìn cả bọn hết một lượt. Chúng tôi ai nấy cũng tránh ra để cô xử đẹp bọn này. Liệt Thiên Châm cực độc cộng với độ chính xác đến từng mi-li-mét trong những cú ném của Tú Linh, bọn Cô Chỉ này nắm chắc cái chết.
“Vút, vút, vút!”. Tiếng kim bay như xé gió, không đúng, phải gọi là xé trời như chính tên của nó. Nghe âm thanh hết sức rùng rợn này khiến tôi lập tức gọi Thiên Hổ, vào tư thế sẵn sàng. Khi đường đi đã mở sẽ lập tức cào cho bằng sạch đám gai, thoát khỏi chỗ quái quỷ này. Bất chợt, một trận cuồng phong không biết từ đâu lại nổi lên, những cây kim của Tú Linh chưa bay được tới đâu thì đã rơi lẻng xẻng xuống đất. Còn chưa định thần lại đã nghe một giọng nói vang lên từ phía xa:
– Cô bé này là ai, xin phép con gái ta chưa mà đã dùng Liệt Thiên Châm? Đồ quý như vậy đừng nên đem ra xài hoang phí, chuyện đâu còn có đó!
Là bà lão tù trưởng kỳ dị.