Chú Chín lại nhấn mạnh thêm một lần nữa rằng quá trình tiến hóa đã sắp hoàn tất. Trên khuôn mặt Xà Niêng, tôi có thể thấy những chấm màu đen đang lan dần ra, hai cái răng nanh dài thườn thượt đang ngả sang màu đỏ, đôi mắt xếch lên, có một đường chỉ chính giữa giống như mắt mèo. Chú Chín nói đôi mắt này sáng chỉ thua mắt của Thiên Hổ rồi nhìn sang phía tôi. Tôi giật mình, vừa gặp tôi là chú đã biết rồi à, không đúng, có khi còn trước đó nữa, thời điểm năm năm trước khi tôi đến đây chơi, biểu hiện của chú hết sức khó hiểu mà. Anh Hùng mới chậc lưỡi, thắc mắc:
– Giờ phải làm gì nữa chú? Làm sao mới cứu được thằng Thông?
Chín Danh bảo:
– Trước hết phải khống chế Thông thí chủ lại, sau đó kiểm tra xương cốt xem có gãy cái nào không. Việc kiểm tra là quan trọng nhất vì khi hút Xà Niêng trong người ra thì sẽ mất hết khả năng hồi phục, chết ngay tức khắc. Việc khống chế chắc phải nhờ Hùng thí chủ và Sinh tiểu sư phụ rồi!
Sinh nhìn con Xà Niêng rồi hốt hoảng:
– Làm sao mà khống chế được nó hả chú?
Chín Danh vuốt râu, cười bảo:
– Còn phải xem đạo hạnh của tiểu sư phụ tới đâu. Xà Niêng vốn dĩ nằm giữa lằn ranh giữa Âm và Dương, dùng Ấn và Chú lên nó vẫn có tác dụng nhưng rất nhỏ. Âu đó cũng là cái lợi cho chúng ta, cứ ra tay thoải mái, nó không bị ảnh hưởng gì nhiều đâu. Đánh nó gục xuống để bần đạo áp sát coi như xong phân nửa công đoạn.
Đoạn, chú Chín nói với Tú Linh:
– Còn nữ thí chủ, nhìn qua chắc là hàng rong, phiền thí chủ kiểm tra xương cốt giùm bần đạo.
Tú Linh nghe xong thì “Dạ!” một tiếng dõng dạc. Anh Hùng nhìn sang tôi và Thạch Sinh rồi nháy mắt, ý bảo hai chúng tôi hãy trợ thủ cho anh. Tưởng gì chứ chiến đấu thì tôi làm được, tôi khởi động cơ thể, làm nóng một chút, ngồi xe lâu tay chân cũng bắt đầu cóng lên, uốn éo được vài cái thì thấy cả bọn nhìn tôi hết sức khó hiểu. Chín Danh và Tú Linh lùi ra sau nhường khoảng không gian phía trước lại cho chúng tôi, anh Hùng vặn vẹo cần cổ rồi bắt đầu xông lên đánh mở màn, vì chú Chín đã nói chơi hết cỡ cho nên tôi thoáng thấy trong đôi mắt anh sáng lên hai vòng tròn lửa màu vàng. Lần này thì tôi chắc mẩm, ánh mắt này không liên quan đến Shiva, nó chỉ là một loại cường hóa nào đó, đang lâm chiến nên cũng không muốn hỏi.
Anh Hùng vừa tiến vào khu vực của bệ đá thì đã bị con Xà Niêng nhảy bổ tới tấn công không chút do dự, đôi bàn tay đầy móng vuốt của nó cào loạn xạ, toàn tung ra những đòn tất sát. Anh Hùng né tránh khá khó khăn, tiếng cào hút rít lên trong không khí. Lúc này anh bắt chéo hai tay trước ngực, bằng một đòn Thiên Đăng làm mờ mắt con Xà Niêng, tận dụng thời cơ anh tung cho nó một cước làm nó lùi về sau mấy bước. Lúc này thì Sinh cũng đã xuất trận, nó cắn vào ngón tay rồi quệt một đường máu từ cổ tay lên trước ngực, Sinh hô:
– Khai!
Lập tức từ phía sau một bóng đen bay vụt lên trời rồi đáp xuống trên lưng nó. Sinh không chần chừng, hô:
– Phong!
Dạ Xoa ngay lập tức quấn quanh cơ thể Xà Niêng làm nó phản ứng lại dữ dội, chực chờ có thể thoát ra bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, anh Hùng làm gì cho nó cơ hội. Thoáng một cái đã thấy một tay anh bắt Ấn Đại Hắc Thiên, tay còn lại bắt Ấn Bồ Tát Kim Cương Thủ xông tới. Anh và Sinh phối hợp hết sức ăn ý, không có động tác nào thừa hay thiếu cả. Anh liên tục đánh vào đầu và bụng của con Xà Niêng làm nó kêu lên những tràng đau đớn vô cùng. Lúc này, anh mới kêu lớn:
– Lên mày!
Tôi lập tức hiểu ý, đưa tay vuốt lên chân mày gọi Thiên Hổ. Một tiếng gầm đầy uy dũng vang lên làm con Xà Niêng phải sợ một phép, nó cựa quậy ngày càng dữ dội hơn. Thằng Sinh hét lớn:
– Nhanh lên ông, tui sắp giữ hết được rồi!
Tôi lập tức lấy đà, phóng tới chỗ con Xà Niêng với tốc độ sấm sét, hai vuốt hổ bắt chéo trước mặt, một đòn xẹt ngang ngực con Xà Niêng làm nó ngừng kêu la rồi ngoan ngoãn gục xuống. Tú Linh thấy vậy lập tức lao vào, cô liên tục châm hàng trăm mũi kim lên huyệt đạo của con Xà Niêng, tay cô mân mê hết khúc xương này đến khúc xương khác, chưa đến mười giây sau đã thấy cô đứng phắt dậy, quay về phía Chín Danh nói dõng dạc:
– Dạ thưa chú, không có xương nào bị gãy!
Tôi nhìn Chín Danh thấy chú ấy đang đứng trợn mắt, trên môi hình như không kìm được nụ cười, chú bảo:
– Hành động chung với nhau nhiều quả có khác, hết sức gọn gàng. Bần đạo có lời khen!
Chú Chín nói xong thì chầm chậm đi lại chỗ bệ đá, chú lấy Ngô Công Kim Thân quấn trong miếng vải lúc nãy ra rồi bảo anh Hùng và Thạch Sinh lật Xà Niêng lại cho nó nằm ngửa. Đoạn, chú Chín nhắm mắt, dùng ngón giữa và hai ngón cái để giữ viên ngọc trước mặt mình. Chú đọc thầm gì đó, bất chợt viên ngọc phát sáng chói lòa, chiếu rọi cả một vùng rừng núi. Chú Chín chậm rãi đưa viên ngọc lên phía trên ngực của con Xà Niêng. Từ trong cơ thể nó, những cái xúc tu màu đen bắt đầu trồi lên, rồi những cái xúc tu bị hút vào trong viên ngọc, biến thành một sợi dây liên kết. Chú Chín phải đứng đó để giữ cho viên ngọc không rơi xuống, bảo chúng tôi hãy ra sau ngồi đợi, quá trình này không diễn ra trong một hai phút đâu.