Tôi từ chối nó thêm mấy lần mà nó cứ kì kèo hoài, lại còn hứa đủ điều nên tôi cũng đành đồng ý. Một tiếng sau đã nghe nó bóp còi xe inh ỏi phía trước, cu cậu giờ có tiền cũng sắm con xe mô-tô nhìn khá bảnh bao, vừa thấy tôi nó đã la ỏm tỏi:
– Đại hiệp, lâu quá không gặp, không biết huynh có khỏe không?
Tôi trề môi:
– Mày học cách nói chuyện ở đâu vậy?
Nó cười hê hê:
– Bữa giờ ở nhà không có gì làm, lôi mấy phim chưởng cũ ra coi rồi nhiễm luôn.
Tôi nói nó đi nhanh nhanh, nếu kịp về trong ngày thì tốt. Nó chậc lưỡi nói tôi sống không biết hưởng thụ, sau này già mới hối hận. Tôi cũng chỉ cười, cho qua. Chiếc mô-tô rồ ga rồi phóng như bay trên Quốc lộ 80, rẽ qua đường tỉnh 943 ở Ba Thê, băng qua thị xã Núi Tô trên đường tỉnh 948, cung đường này đối với tôi quá quen thuộc. Đây cũng là nơi mọi chuyện bắt đầu mà. Chẳng mấy chốc đã thấy Thất Sơn uy dũng hiện ra trước mắt, bên trái là sông, bên phải là ruộng đồng, xa xa là đồi núi, chiếc xe chạy giữa hai hàng cây xanh ngắt, và như mọi lần khác, tôi lại vô thức gỡ cặp kính xuống, nơi này mang một vẻ đẹp thật hoàn mỹ. Mặc dù không hứng thú với kèo đập miễu này lắm, nhưng cảnh sắc cũng làm tôi dịu lại.
Đang chạy như bay bỗng tôi cảm giác điện thoại rung, lấy máy ra xem mới biết người gọi là anh Hùng. Tôi giật mình, ba tháng nay ngoài cuộc điện thoại hỏi về vụ phong thủy, anh không hề chủ động liên lạc. Tôi kêu thằng Sinh, bảo nó dừng xe lại. Nghe tôi bảo anh Hùng gọi nó cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Tôi bắt máy:
– Em nghe nè anh.
– Mày đang ở đâu?
– Em đang đi Núi Cấm với thằng Sinh, có kèo đập miễu.
– Bỏ được không? Bỏ được thì quay về chuẩn bị đồ, lên Sài Gòn giữ nhà cho anh. Anh có chuyện sắp đi một tháng.
– Chuyện gì vậy anh?
– Kêu mày lên thì mày lên đi, hỏi gì lắm thế? Nhớ nhắn lại với thằng Sinh, hai đứa lên luôn nha.
Tôi kể lại cho thằng Sinh nghe, nó có thoáng buồn, anh Hùng gọi tôi trước chứ không phải gọi nó. Tôi bảo chắc tại ổng gọi mày không được chứ gì, nó lấy điện thoại ra xem, khi thấy không có cuộc gọi nhỡ nào thì vẻ mặt lại càng buồn thêm. Tôi đánh lạc hướng:
– Ủa, sao giữ nhà mà anh Hùng kêu tới hai đứa?
Nó bảo:
– Làm sao tui biết được.
– Rồi sao, bỏ được kèo đập miễu không?
Lúc này thằng Sinh mới gãi đầu, cười nói:
– Có kèo gì đâu ông ơi. Tại nằm ở nhà chán thấy mẹ nên tui rủ ông đi leo núi chơi cho vui thôi. Vùng này có chú Chín, có cho thêm trăm cái mạng, miễu nó cũng không dám lộng hành.
Tôi táng đầu nó vài cái rồi kêu nó quay xe về. Chúng tôi ghé nhà Sinh trước, đợi nó chuẩn bị đồ rồi nó chở tôi về nhà mình. Xong xuôi, tôi thưa ba mẹ lên Sài Gòn chơi, hai người họ cũng hỏi qua loa, dặn dò đủ điều rồi tôi cũng chạyvhọt ra ngoài. Chúng tôi xuất phát lúc năm giờ chiều, lên tới Sài Gòn, chen giữa dòng xe chạy qua Bình Thạnh bằng đường cầu Thủ Thiêm. Vừa tới nơi, đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm. Vì cũng sống ở Sài Gòn trong một khoảng thời gian dài nên mấy việc chen chúc, giành đường này tôi khá rành. Từ khi vào nội ô tôi đã giành tay lái, để thằng Sinh chạy không biết chừng nào mới tới nơi. Nhà của anh Hùng nằm trong một con hẻm gần sở thú, tìm kiếm một hồi cũng thấy.
Căn nhà này nằm ở tít sâu, gần như là cuối hẻm. Vừa đến đã thấy cái đèn lồng treo phía trước, cửa sắt sơn màu đen, bên trong đèn vẫn sáng. Nhìn sơ qua thấy căn nhà khá bề thế, rộng khoảng sáu mét chứ chẳng chơi. Tôi bấm chuông rồi cùng thằng Sinh đứng đợi. Cửa mở, người đón chúng tôi không phải là anh Hùng mà là anh Thông, anh ở trần, mặc độc cái quần kaki, tay đang cầm lon bia. Khuôn mặt anh hiện lên vẻ khó hiểu khi thấy chúng tôi, anh nói:
– Ủa, hai thằng mày lên đây thăm anh Hùng hả? Thằng chả đi công việc gì rồi?
Sinh bảo:
– Đâu có, anh Hùng kêu em với ông Thiên Hổ này lên giữ nhà giùm ảnh mà?!
Anh Thông gãi đầu:
– Sao kỳ vậy, anh Hùng cũng nhờ anh qua giữ nhà. Thôi, vô trong trước đi rồi tính.