[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 139: Đầu Lâu Thần Thú

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 139: Đầu Lâu Thần Thú

Kỳ trước Vy sắp xếp đội hình và lên kế hoạch hành động cho cả nhóm. Nhóm Thông Sinh Linh sẽ đối phó với ba bóng đen; còn Cọp và Vy sẽ đi tìm tỏa để phá trận Cốt Trúc Thiên.

Anh Cọp? Trời ơi sao nghe bần quá vậy. Mà tôi có cảm giác Vy suy nghĩ nhanh thật, giống giống lúc anh Hùng lên kế hoạch cho cả bọn, thậm chí còn nhanh hơn chút xíu, thêm vào đó, bố trí đội hình như thế này cũng là việc anh Hùng sẽ làm. Thằng Sinh và anh Thông nghe đến việc sắp được ra trận thì đứng dậy vươn vai, Tú Linh cũng không ý kiến. Duy chỉ có tôi, tỏa trông như thế nào thực tình tôi không biết, lần ở Đảo Bia Mộ chưa kịp làm gì hết mà. Tôi hỏi Tú Linh, cô bảo: 

Tỏa trông giống như cây cột đá vậy đó, giấu trong vườn thanh long đúng là nơi lý tưởng. Thanh long cũng được trồng trên cột đá, nên sẽ hơi khó tìm. Nhận biết bằng cách nhìn vào nội lực của tỏa. Nói chung nhiều lời chi mắc mệt, nhóc cứ khai nhãn cho Thiên Hổ, thấy cây cột nào đặc biệt hơn mấy cây cột còn lại thì chỉ cho bé Vy!

Tôi chép miệng, đúng là khuyên cũng như không khuyên. Tôi suy nghĩ, nếu chỉ khai nhãn có khi phần trăm thành công không cao, thà vậy thì gọi luôn Thiên Hổ. Tôi hỏi Vy theo kịp không, Vy nói yên tâm. Phía bên kia, Tú Linh, thằng Sinh và anh Thông cũng đã bước ra khỏi chỗ nấp. Ba sinh vật màu đen thấy vậy thì cười lên những tràng hí hí, chạy nhanh hơn, xông thẳng về phía ba người bọn họ. Vy kéo tay tôi:

  Đi anh, tính đứng lại coi hay gì?

Tôi giật mình, phút chốc tôi đã quên nhiệm vụ, tại vì mấy chuyện lâm trận này tôi thường có mặt, ngay khi tôi thấy một cái bóng đen bay vào tấn công thằng Sinh cũng là lúc Vy kéo tôi chạy khuất sau thửa thanh long. Vy bảo tôi gọi Thiên Hổ đi, tôi liền đưa tay bắt Ấn, Thiên Hổ gầm lên đầy uy dũng. Trọng tâm của tôi hạ thấp, tất cả các giác quan được cường hóa lên tới đỉnh điểm, những đường chỉ vàng xuất hiện đầy trước mặt. Giữa những đường chỉ gợn sóng là những hình thù tròn, vuông, tam giác đủ cả, linh tính mách bảo tôi đi theo chúng.

Tôi cảm giác mình chạy rất nhanh, phía sau Vy cũng vất vả lắm mới đuổi theo tôi được. Bất chợt, phía xa xa tôi thấy một cột đá rất ngộ, nó phát ra ánh sáng màu xanh lục, những đường chỉ vàng bao quanh rất nhiều. Mười phần thì chín phần là một trong bốn tỏa. Tôi quay về sau, ra hiệu cho Vy, rồi tôi giảm tốc độ. Vy chạy song song với tôi, vài giây sau, tôi đã đứng trước tỏa đầu tiên. Vy bước lên trước, xem xét kỹ càng, đoạn, em ấy dùng cả mười ngón tay ôm vào cây tỏa rồi lôi ra thật mạnh. Từ bên trong, chẳng hiểu sao có hàng chục cái rễ cây phóng ra ngoài. Trong một sát na, tôi nhào về trước, dùng vuốt Thiên Hổ chặt đứt năm sáu cái. 

Vy quay sang nói cám ơn tôi, ánh mắt em ấy sắc lại, dường như đã hiểu được nhiều điều. Lại một lần nữa, tôi thấy em ấy khép hai ngón cái, dùng tám đầu ngón tay còn lại chạm vào nhau, hai giây sau, Vy hô lên: 

– Sơn. Địa. Bác. Lạc dã. Tiêu điều. Tách!

Ngay lập tức đám rễ cây như bị héo mòn, xụ xuống chẳng còn chút sức sống, lả tả rơi khỏi cây tỏa. Mây đen trên trời cũng đã kéo đi rất nhiều. Tôi nghe phía xa vọng lại tiếng thằng Sinh và anh Thông chửi thề. Vy quay sang tôi nói: 

Xong một tỏa rồi đó anh. Tiếp nào!

Khỏi cần phải nói cũng biết, tôi trong hình dạng Thiên Hổ vây trợ, giờ đang đứng trố mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra, cảm thấy nể phục cô bé đào giếng hai mươi tuổi này vô cùng. Nhưng cứ đứng mãi cũng là điều không hay, tôi giả bộ ra vẻ ngầu lên, hạ thấp trọng tâm, tiếp tục đi theo những đường chỉ vàng trên mặt đất. Lần này, nó dẫn chúng tôi rẽ vào một thửa thanh long ở ngoài rìa. Nhìn xa xa có thể thấy Tú Linh, thằng Sinh và anh Thông đang quần nhau với ba sinh vật màu đen, khuôn mặt che khăn đỏ. Ở bên trên, đám thanh long đầu lâu thấy động cũng kéo xuống quấy rối, cắn hết người này đến người kia rồi lại bay ngược lên lại, rất khó chịu. Thêm vào đó, Tú Linh và anh Thông không phải dân đập miễu, thằng Sinh phải vất vả trợ chiến rất nhiều.

Bỗng nhiên, Vy lại đánh vào vai tôi cái bốp, kêu tôi tập trung quan sát. Tôi hết hồn, thật ra là tỏa đã ở trước mặt nhưng do mải mê xem trận chiến bên kia nên quên. Tôi chỉ cho Vy tỏa ấy, rồi lại quay về sau theo dõi, lúc này mới thấy hết hồn. Vy vừa đưa tay lên làm chuyện tương tự lúc nãy thì ở bên kia thằng Sinh đã bắt chéo tay trước ngực khi hàng chục trái thanh long đầu lâu vây quanh nó. Tôi buột miệng: 

– Chết mẹ, thằng Sinh sắp thi triển Thiên Đăng Ẩn Quang Chú! Đám thanh long gần xa gì không biết, ăn một đòn Thiên Đăng coi như toi mạng cả lũ.

Vy cũng hết hồn, quay lại hét to về phía thằng Sinh: 

– Đừng anh ơi…

Tiếng kêu chưa kịp cất lên hết, Vy đã bị đám rễ cây của tỏa quấy phá phía sau, chúng cào trầy tay em ấy, tôi lập tức nhào tới ứng cứu. Ở phía bên kia, chuyện của thằng Sinh đã ngã ngũ, Thiên Đăng phát sáng như đèn pha, thanh long đầu lâu rơi như mưa, ba cái bóng đen vì thế cũng chạy đâu mất tiêu. Vy hình như bực mình, lập tức dùng tám đầu ngón tay, lần này lại hô khác: 

– Sơn. Địa. Bác. Lạc dã. Tiêu điều. Hủy!

Những cái rễ cây lập tức tan ra như tro, bay lất phất trong không gian đang dần sáng trở lại.

Lúc này mới biết, thì ra ba sinh vật màu đen lúc nãy chính xác là ba con bò. Cốt Trúc Thiên bị phá, những tấm vải đỏ che đầu chúng cũng rơi xuống, chúng quay về ăn cỏ, kêu “ụm bò” như chưa có chuyện gì xảy ra. Vy đi xông xông về phía thằng Sinh, giờ nó đang ngồi nghỉ. Vy nói mà như quát: 

– Anh chơi gì kỳ vậy anh Sinh! Làm vậy khác nào làm đại. Anh có muốn đi tìm anh Hùng không thì nói em một tiếng em tìm người khác? Bây giờ em lấy cái gì chứa đồ hả? Anh nói đi!

Sinh thở hồng hộc nói: 

– Hồi nãy đám này nó bao vây tui, tui không qua tiếp anh Thông được!

Anh Thông nói: 

– Mày quên anh là Người Sói à? Anh cần gì tiếp!

Tú Linh bảo: 

– Thôi mày im đi, Người Sói với chả Người Cún. Suốt ngày.

Tự nhiên không hiểu sao lúc này tôi lại nhớ anh Hùng… 

Trận cãi vã giữa bốn người Vy, Sinh, Tú Linh và anh Thông tiếp diễn được một hồi, Vy trách thằng Sinh, thằng Sinh lý lẽ cũng có thừa. Tú Linh “ghim” anh Thông, anh Thông thì vẫn là anh Thông, cười hề hề rồi thôi. 

Hức… hức…” 

Tôi giật mình, có âm thanh rất nhỏ vang lên phía xa. Tôi liền thừa cơ này, chạy lại kêu mọi người ngưng cãi, có tiếng động gì ngộ lắm. Họ nói thêm hai ba câu nữa, tôi năn nỉ gãy lưỡi họ mới chịu im. Tôi chăm chú lắng nghe rồi chạy về hướng phát ra tiếng động. Bốn người bọn họ tuy khó hiểu nhưng cũng chạy theo. Lát sau thì phát hiện, ở phía cuối khu vườn thanh long, có một căn chòi nhỏ lợp lá. Cả bọn thận trọng tiến về phía trước, mới đầu tôi tưởng tiếng ấy là tiếng khóc, nhưng nghe kỹ lại là tiếng gào thét. Anh Thông đi trước, đặt tay lên cánh cửa, quay về sau nhìn cả bọn, khi mọi người đã sẵn sàng, anh đẩy cửa thật mạnh. Bên trong là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, ông ta bị trói, nhét vải vào miệng, đang gân cổ lên hét với chúng tôi.

Anh Thông bước lên hỏi: 

– Chú là Cá Ba Gô đúng không?

Ông ta gật đầu lia lịa. Anh Thông thấy vậy thì bước lên tháo miếng giẻ trong miệng của Cá Ba Gô ra, vừa xong thì ông ta la lên oai oải, chửi thề um cả trời đất: 

– Cái lũ trời đánh, cái lũ mất dạy, cái lũ bất nhân, cái lũ trộm cướp! Thằng Gô này mà bắt được, tao lột da từng thằng. Má nó thiệt chứ!

Anh Thông đợi cho Cá Ba Gô chửi thêm chút nữa, vừa cởi trói vừa hỏi chuyện. Cá Ba Gô mất khoảng năm phút sau mới bình tĩnh được chút. Ông kể mấy hôm trước có nhóm người đến hỏi mua thanh long, mà không phải mua ít, đòi mua hết mới ghê. Cá Ba Gô trợn mắt, còn chưa kịp vui mừng thì sau ót cảm thấy đau nhói, sau đó bất tỉnh. Mở mắt ra đã thấy bị trói, khu vườn thanh long thì bị yểm, cứ vậy bị nhốt trong đây gần hai ngày. Nếu không phải ông cũng có chút sức khỏe, có khi chết vì đói, sợ và lạnh rồi. Lúc anh Thông thông báo rằng thanh long cũng đã bị trộm sạch thì ông ta tức tốc chạy ra ngoài, chúng tôi cũng lật đật chạy theo. Cá Ba Gô chạy hết thửa này đến thửa khác, lát sau quay lại thì khuôn mặt bần thần thấy rõ, giận đến đỏ mặt, tím tai, miệng chỉ lắp bắp như con cá mắc cạn chứ không nói ra được chữ nào.

Vy thấy vậy thì lên tiếng: 

– Là Long Đế đó. 

Cá Ba Gô nghe hai chữ Long Đế thì ngẩng mặt lên nhìn Vy, em ấy nói tiếp: 

– Phong cách làm ăn không kỳ kèo, không rườm rà. Ra tay hết sức nham hiểm, nhanh gọn. Thêm vào đó, trong sự kiện sắp tới chúng cũng cần thanh long đầu lâu để chứa đồ. Nếu con không nhầm, chính là lũ Đao Phủ Lâm Gia của Long Đế. Chúng hốt cả vườn vì sợ tụi con phá chúng.

Cá Ba Gô nhăn mặt hỏi: 

– Tụi mày cũng là lục lâm?

Anh Thông nói: 

– Đúng vậy đó chú Ba. Tụi con là lục lâm, bộ không thấy mới cứu chú sao mà còn hỏi?

– Là săn lan hay đập miễu? Là hàng rong hay hàng thịt? Là thả diều hay cái lũ đào giếng?

Cá Ba Gô thêm chữ “cái lũ” phía trước làm cho Vy bực mình ra mặt, cộng thêm chuyện không còn thanh long đầu lâu chứa đồ, em ấy liền nói lại: 

– Đào giếng thì sao hả chú? Đào giếng cũng vừa cứu chú với khu vườn của chú đó? Giờ tụi con đi săn cùng món đồ với đám Long Đế kia. Chính chúng mới xứng đáng với hai chữ “cái lũ” mà chú vừa gán cho đó!

Cá Ba Gô nhìn Vy đầy dè chừng, xen lẫn giữa đó là chút xấu hổ. Tôi thì thấy con bé mới hai mươi tuổi mà nói chuyện cũng văn thơ dữ. Cá Ba Gô nhắm mắt, ra chiều suy nghĩ sâu xa, đoạn hạ giọng nói: 

– Mày cần thanh long đầu lâu để đựng đồ?

Vy gật đầu. Cá Ba Gô suy nghĩ giây lát rồi nói: 

– Tụi bây theo tao.

Cá Ba Gô dẫn chúng tôi men theo con đường mòn bên hông, ra nhà trước, đoạn ông ta bước về phía cánh cửa chính rồi gỡ cái đầu lâu xương trâu xuống. Trong khi chúng tôi chưa hiểu gì cả, Cá Ba Gô đem nó đưa cho Vy, nói: 

– Cái này là vật gia truyền của tao. Nhưng mà tới giờ phút này rồi thì không có gia con mẹ gì nữa. Đám Long Đế tao chơi không lại, nó phá vườn tao, mày nhắm mày chơi lại, thì tao giúp mày. Tao không ưa đào giếng, nhưng nếu mày trả thù được nó, sau này qua đây lấy thanh long miễn phí. Mọi thù hằn dẹp hết!

Vy nhận cái đầu lâu, vẫn còn chưa hiểu, mới hỏi: 

– Cái này… Là cái gì vậy chú Ba? Nhìn cồng kềnh mà sao nhẹ quá vậy!

– Như mày thấy, nó là đầu lâu trâu, nhưng không phải loài trâu bình thường. Con trâu này là đứa con thứ chín của Trâu Trắng, một trong Cửu Long Tứ Thú.

Anh Thông hỏi: 

– Phải là Cửu Long Tứ Đại Thần Thú không chú?

Sinh khịt mũi, cười nói: 

– Anh gặp một con rồi đó anh Thông, chế đẹp với ông Cọp mê gái cũng gặp một con, anh Hùng thì gặp luôn cả hai.

Cá Ba Gô nói: 

– Lục lâm gì ngộ vậy mày. Một là ông Năm Chèo, hai là thú nuôi của Quang Lửa, ba là Trâu Trắng, bốn là Cò Đen. Cái đầu này là của một trong những đứa con chết yểu của Trâu Trắng, lúc đó ông cố tao đi ngang, lẻn lẻn ra sau cắt được cái đầu nó đem về, chế ra cái ba lô này. Ổng đặt tên cho nó là Ngưu Bao.

Nói đến đấy, Cá Ba Gô xoay nhẹ cái sừng, từ phía sau ót giống như có cơ quan, nó mở ra, bên trong tưởng chật hẹp ai ngờ rộng rãi vô cùng, có khi còn rộng hơn cả ba lô bộ binh. Phía sau, Cá Ba Gô còn gắn thêm hai cái tay đeo. Cả bọn đứng tụ lại xung quanh Vy, trầm trồ hết lời, Vy khoác cái đầu lâu trâu ra sau, trông cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn, dễ thương mà bấy giờ vừa ngộ nghĩnh, vừa đáng sợ. Cá Ba Gô hình như cũng khá hài lòng, mặc dù mặt vẫn còn đỏ vì giận, ông ta nói: 

– Bây giờ chắc tụi mày đi đến cái chợ đó đúng không?

Vy gật đầu, tôi hỏi chợ gì, Vy nói: 

– Chợ Xẻng, chợ của đào giếng.

Tuy cả bọn bị Đao Phủ Lâm Gia hớt tay trên hết Thanh Long Đầu Lâu, nhưng đổi lại Cọp và các bạn cứu được chủ vườn thanh long là Cá Ba Gô. Ông ta quyết định cho Vy bảo vật gia truyền là Ngưu Bao, hòng đối phó với Long Đế. 

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế :
Trần Văn Hậu

Share