[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 142: Đập miễu cô hồn

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 142: Đập miễu cô hồn

Kỳ trướcvừa lạc đường vừa đói bụng, cả bọn ghé vô một quán ven đường lót dạ tô mì và ly cà phê. Nhưng mới được mấy đũa thì cả đám phát hiện ra một cái miễu bên kia đường, bên trong có một cái đầu kinh dị.

Cái đầu không có tròng mắt, chỉ thấy đen ngòm sâu hoắm mà thôi, miệng nó chui ra hai cánh tay gầy đét, nom dưới ánh đèn đỏ mờ mờ có vẻ ướt đẫm thứ nước màu tím. Khỏi phải nói, chúng tôi lập tức bày thế trận, thằng Sinh vội đứng lên đầu, tới anh Thông, tôi và Tú Linh chắn cửa ra vào, bảo vệ hai đứa nhóc. Sinh kêu lên: 

Con mẹ nó, có bổn lão gia ở đây mà đám miễu lốc cốc leng keng này dám chường mặt ra, nó chán sống rồi!

Anh Thông nói: 

– Mày lại khinh địch. Nãy giờ tụi mình ngồi đây, có đứa nào phát hiện ra có miễu tới đâu, coi chừng nó quật lại mày là thấy mẹ!

Tú Linh gật đầu, căn dặn Sinh: 

Thông nói đúng, thứ này cũng không rõ lai lịch, chế là chế thấy không giống thứ miễu nào hết, sao nó xuất hiện ở đây vẫn là bí mật, nên cẩn thận!

Sinh gắt: 

– Nó có là thú nuôi của Phật Tổ thì Sinh này cũng lặt đầu nó. Tui lên, mọi người yểm trợ!

Anh Thông hét: 

– Đợi tao!

Loáng cái hai người Thông, Sinh đã áp sát cái miễu nhỏ. Cái đầu ma quái phát hiện, nó dùng hai tay, bò đi rất nhanh, leo lên một cây vú sữa gần đó. Đáng ra Sinh có thể phát Thiên Đăng Ẩn Quang hoặc Dạ Xoa, một phát vả sạch, nhưng nó rút kinh nghiệm lần ở vựa thanh long Cá Ba Gô mà không hành động nông nổi, lý do vì bài Chú này ở khu dân cư quá nguy hiểm. Cũng chính vì uy lực lớn quá, biết đâu trong thôn xóm này vẫn còn vong linh những người thân của cư dân nơi đây, chưa kịp siêu thoát, đánh một bài này thì họ tàn đời. Làm vậy thì ác với họ quá, nên Sinh định vây bắt cái đầu rồi dùng Dạ Xoa tụ ở tay, một chưởng đánh cho chết. Sinh phát hiện nó leo lên cây,. Nhìn theo hướng chạy, Sinh kêu anh Thông vòng ra phía sau, Sinh sẽ rượt theo, nếu nó rơi xuống thì anh Thông giữ lại, Sinh sẽ ra đòn kết liễu. Tú Linh chỉ còn biết lắc đầu, bảo rằng hai người kia còn trẻ con quá. Cô quay ra, định đi đến trấn an hai đứa nhỏ, chưa kịp quay đầu hoàn toàn thì thấy đèn trong nhà phụt tắt khiến tụi nhóc kêu ré lên, đứa em khóc như thấy cha chết vậy.

Tôi quay lưng, che hai tay bao bọc Vy, em ấy chắc cũng đang rất hoảng loạn, mọi chuyện ập đến quá nhanh. Tú Linh chẳng cần dùng đèn, cũng thấy được trên trần nhà, trong góc phía trên, cách tụi nhỏ chỉ chừng ba mét, là một cái đầu khác. Nó to như ma mặt thúng, tròn lẳn, trắng nhợt và bóng nhẫy, miệng vẫn há ra, thò hai cánh tay cũng trắng y hệt như da mặt, dính nhớp nhúa thứ chất lỏng nhầy nhụa màu tím. Hai cánh tay rất dài, vươn đến định chụp lấy đầu đứa em gái. Tú Linh nhanh như chớp, phóng một loạt kim, găm những cánh tay đó vào nhau, khiến cái miễu đầu người phải kêu lên thứ âm thanh như cả mấy chục con heo kêu cùng lúc. Tú Linh vừa lao đến định tung đòn kết liễu thì nó cũng lấy đà phóng đến trước mặt khiến cô chỉ kịp xoay người, nhảy lên chiếc phản kế bên. Cái đầu chống tay, nhảy ra cửa sổ khiến một bên vách nhà lủng một lỗ to tướng. Tú Linh nói: 

– Bảo vệ tụi nhỏ, con này để chế!

Tôi gật đầu, liền bảo Vy đến bên giường hai đứa nhóc, trấn an vội rằng chúng đừng sợ, tôi cũng triệu Thiên Hổ, sẵn sàng tấn công bất cứ thứ gì mò đến lần nữa. Thiên Hổ xuất hiện, cảm giác nó không ngạo nghễ bá khí như trước, cả cơ thể tôi như bị một luồng âm hàn bao phủ. Tôi giật mình quay sang, định lấy tay che cho hai đứa nhỏ, sợ rằng linh cảm có thứ gì đang đến là đúng. Bỗng nhiên thứ tay tôi chạm vào không phải là con người, mà chỉ là một bộ da rỗng không, lạnh ngắt!

Hoảng hồn, tôi kéo Vy lui lại mấy bước, mới định thần phát hiện, chỗ hai đứa nhỏ run cầm cập khi nãy, giờ đây chỉ có con bù nhìn bằng da người! 

– Ở lại chơi với bọn ta đi! Ở lại chơi với bọn ta đi!

Không gian vang lên những tiếng cười hí, lẫn vào là những câu gọi mời hết sức ma quái, khỏi nói cũng biết là do đám miễu này tạo ra.

Tôi định bảo Vy chạy đi. Miệng chưa nói nên lời, thì căn nhà bỗng chuyển động, mặt đất chao đảo, cả kiến trúc kêu lên răng rắc, cột kèo đều gãy vỡ, đung đưa qua lại. Việc mất thăng bằng ảnh hưởng khá nhiều đến chuyện tôi sử dụng năng lực tấn công của Thiên Hổ. Hai con bù nhìn cười lên sằng sặc, rõ ràng chúng vẫn là khuôn mặt của hai đứa bé, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ chiếu qua căn nhà rách bươm, vẫn thấy được những thứ bùng nhùng rơm vải được độn đầy bên trong. Hai con bù nhìn lao lên, phần thân dưới của chúng được kết nối với thứ gì đó, trông như rễ cây, được bó lại bằng mấy chục sợi nhỏ.

Khắp nơi vang lên tiếng cười. Tiếng cười này thì tôi biết, lần nào gặp miễu cũng nghe giọng cười như vậy, re ré, trầm bổng ngân vang trong không gian, nhưng chẳng hiểu sao, tôi có cảm giác nó tà ác hơn hẳn. Lưng tôi nổi đầy gai ốc, sẵn sàng đỡ đòn bằng Thiên Hổ. Tôi định dẫn Vy chạy ra cửa, nhưng tay Vy níu lại, vừa đúng lúc hai con bù nhìn há cái họng đen ngòm đang bay đến.

Vy nói bằng giọng trầm, khá bình thản: 

Có nhiêu thôi sao? Thiên Hỏa Đồng Nhân. Vu. Dã. Phá!

Vy vừa dứt lời, tôi đoán rằng nó cũng là một trong sáu mươi bốn quẻ Kinh Dịch, nghĩa là Thiên Hỏa Đồng Nhân là một trận của đào giếng!

Không lẽ tôi đang đấu với đào giếng sao? Quả nhiên, tám ngón tay của Vy di chuyển, dứt câu Thiên Hỏa Đồng Nhân, Vy hét lên: 

Xoáy!

Từ hai bên trái phải của hai con bù nhìn, mấy lớp lửa xanh lơ hình tròn đập mạnh vào, tạo ra thứ chấn động không mạnh, nhưng đủ sức làm người ta khó thở, thậm chí Thiên Hổ như tôi mà còn muốn ói vì áp lực này. Vy nắm lấy áo tôi, giật mạnh ra sau, tỉnh táo lại thấy đã đứng trước sân nhà. Thú thực lúc này trông tôi hơi bần một tí, tôi khuỵu một chân, mất đà do bị Vy kéo. Vy đứng thẳng, hai tay chống nạnh, nói: 

– Đào giếng có nhiều điều bí mật lắm, phải đợi chuyện tới em mới giới thiệu, chứ không nói trước được. Anh nghe về cô hồn rồi đúng không? Đây, giới thiệu với anh, cô hồn của lục lâm đó, trông biểu hiện của anh nãy giờ chắc là chưa gặp qua nó!

Trước mặt tôi, tôi không nghĩ đó là cô hồn. Đó là một tấm vải liệm, màu trắng, cũ kỹ rách nát, trên đó có mấy vết ố màu đỏ, trông như ngũ quan, đang di chuyển qua lại, phát ra mấy tiếng “xoẹt xoẹt”, dưới đất vương vãi những thứ đồ cúng, bánh kẹo, thịt, đã bốc mùi ôi thiu. Sau lưng tôi, Sinh, anh Thông và Tú Linh đang đứng bất động trước ngôi miếu nhỏ, nhìn trân trân vào đó, miệng kêu lên những tiếng rất nhỏ.

Thú thực tôi không giấu được vẻ lo âu, liền hỏi: 

– Sao mọi thứ thành ra như vầy, giờ phải làm sao?

Vy vẫn chống nạnh, nói: 

– Anh đợi em chút.

Cùng lúc đó, tấm vải trắng cuộn xoắn lại, như một con rắn, định trườn đi mất. Vy không để nó thoát, hai bàn tay khẽ chạm vào nhau, nhanh đến độ tôi không phân biệt được là ngón nào vừa chạm ngón nào, Vy chỉ tay về phía tấm vải, hô: “Phệ Hạp. Dụng. Ngục. Xoáy!”. Lại là một trận khác. Tấm vải dường như bị thứ gì đó nắm chặt phần thân giữa lại, không nhúc nhích gì được. Không kịp để cho thứ đó kịp chuẩn bị nước bài khác, Vy lại kết trận khác: “Tiểu Súc. Xoáy!”. Tấm vải giãy rất mạnh, Vy chỉnh sừng trâu, cái ba lô kỳ dị mở ra, em ấy cứ thế nắm tấm vải, kéo về nhẹ nhàng, rồi nhét vào cái đầu trâu.

Hết sức chóng vánh. Thứ vừa được giới thiệu là cô hồn, giờ đã nằm gọn trong ba lô đầu trâu. Ba người kia lúc này mới ngã quỵ xuống, cái miếu nhỏ không hiểu vì lý do gì cũng nứt vỡ rồi tắt đèn. Vy lấy trong túi ra một nhúm bột, tôi rõ ràng thấy em ấy cắn đứt da ở đầu ngón tay trỏ bên trái, đổ bột vào đó, rồi khi máu vẫn còn rướm ra, em ấy chấm lên giữa trán của ba người một vết máu màu đỏ. Lúc này, họ như vừa được thở lại sau cả trăm năm bị bóp cổ. Một tiếng hít vào khiến tôi giật mình, rồi họ ho sặc sụa.

Sinh có vẻ cay lắm, nó đấm xuống đất một phát, nhìn Vy, nói: 

– Sao cô dẫn bọn tôi vào đây?

Tú Linh kìm nén hơn, chỉ nói: 

– Đồng đội chung đường, có kế hoạch gì cũng nên chia sẻ, em làm như vậy khác nào bôi tro trát trấu vào mặt bọn này?

Vy chỉnh lại cái ba lô, nói: 

– Lúc nãy nếu em không dùng “nước sông” làm mọi người mất cảnh giác thì đâu dụ được đám cô hồn này. Chúng ma lanh còn hơn cả hồ ly, muốn lừa được chúng thì phải lừa mình trước. Em nghĩ rằng chuyện này so với đại sự vẫn còn nhỏ mà!

Sinh nói: 

– Nhỏ mẹ gì, từ đầu tới giờ đều là do cô gây ra đống rắc rối, để anh Hùng phải lặn lội đi đâu giờ còn không hay tin tức gì. Bây giờ lại lừa bọn này, hợp tác kiểu đó thì chịu thế chó nào được?

Thì ra hai đứa nhỏ bên quán ven đường là cô hồn. Lý do gì mà Vy dùng bọn Sinh, Tú Linh làm mồi dụ cô hồn khiến Sinh nổi khùng? Liệu cả bọn còn hợp tác được nữa không? Hãy đón đọc kỳ sau sẽ rõ.

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế :
Trần Văn Hậu

Share