Bỗng nhiên, khói đen từ cánh rừng túa ra đầy chân họ. Hùng nhanh chóng nhảy lên tường tháp mộ, Thông chưa kịp làm vậy thì bị làn khói đó quấn lấy chân lôi đi. Anh nhanh chóng dùng dao chặt mạnh vào làn khói,. Quả là có công hiệu khi đánh trúng vào thực thể của nó. Nó buông chân Thông ra, rít lên những âm thanh chói tai, lúc này một lần nữa Hùng lại phóng xuống nhưng anh không dùng dao đâm, mà là cọc kỳ nam.
Cây cọc vốn dĩ bản thân nó đã có pháp lực, lại trải qua không ít năm trấn yểm bọn Kumanthong, chỉ có càng ngày càng cứng chắc hơn chứ không hề yếu đi. Cú đâm rất mạnh, làn khói như dính chặt vào đất, tiếng hét của ông kẹ yếu dần rồi tắt hẳn, khói cũng tan đi. Tuy nhiên Hùng biết, ông kẹ không thể bị giết, cũng như con người không thể nào hết sợ, khi nào con người còn sợ hãi, ông kẹ vẫn hiện diện đâu đó.
Cảm giác được ông kẹ đã đi mất, Hùng và Thông dựa lưng vào tường nghỉ sức, chia nhau một điếu thuốc. Việc chiến đấu với ông kẹ vừa rồi khá nguy hiểm, tuy nhiên khi đuổi được nó, hai người họ cũng rất hưng phấn, sẵn sàng thử sức nếu có thêm ma quỷ nào xuất hiện. Từ khu rừng, thỉnh thoảng chỉ vang lên những tiếng mèo kêu, còn không thì nó hoàn toàn im lặng, im lặng đến ngột ngạt và đáng sợ.
Lúc này, Hùng nghĩ chỉ cần đợi Sinh chui lên rồi anh và Thông chuồn gấp. Khỏi cần đi tìm cái viên ngọc rết kia nữa, khúc kỳ nam này cũng đủ để hai người trở thành đại gia nửa đời còn lại rồi. Anh vô tình liếc về hướng cây đuốc, lần này là cây đuốc của Sinh. Nó không tắt, nhưng ánh sáng xanh lơ chuyển thành màu đỏ rực. Ánh lửa không còn mạnh, chỉ leo lét chực chờ tắt ngóm.