[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 17: Quỷ Linh Nhi sát nhân

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 17: Quỷ Linh Nhi sát nhân

Tiếp nối kỳ trước, trong khi Hùng và Thông đang thập tử nhất sinh với con quỷ La Sát, thì ở dưới tháp mộ Sinh cũng chật vật chuẩn bị để đối phó với bọn Kumanthong.

Mồ hôi trên trán Sinh túa ra ngày càng nhiều mặc dù bên trong mộ tháp hết sức lạnh lẽo. Tiếng cười ngày một ma quái hơn, không hề tỏ ra sợ sệt trước những lời chú cậu đọc. Xung quanh Sinh lúc này, cảm giác như có hàng trăm bóng trắng đang đứng, đôi mắt đen ngòm xoáy chòng chọc vào gáy. Nếu Sinh chưa tu tập đủ lâu thì không cần bốn con ma con, chỉ riêng cái áp lực đó cũng đủ làm cậu vỡ mật mà chết. 

Phương pháp Sinh đang làm là dùng chú siêu thoát cho những oán linh bị bọn ma con vật chết, sau đó áp chế tinh thần bọn chúng bằng chú Bồ Tát Kim Cương Thủ, khi chúng yếu đi rồi mới dùng đèn lưu ly thiêu đốt. Những bóng trắng xung quanh cậu là những oán hồn đã chết vì bọn ma con. Cậu vẫn nhận ra sáu vị sư huynh của mình đang đứng lẫn trong đấy.

Lời chú được đọc ra đều đều, cứ chốc chốc, lại có một nhóm bóng trắng biến mất. Tâm lý Sinh đến thời điểm hiện tại vẫn tĩnh, chỉ có điều cậu đang suy nghĩ. Bốn con ma con đó, có hai con phụ trách coi nhà, một con chuyên đi phá phách và một con chuyên giết người. Theo như Sinh quan sát, hai con giữ nhà đang ngồi trong góc. Thời gian bị giam cầm dưới mộ tháp, bị yểm bùa siêu thoát của Trần sư phụ, cộng thêm tiếng tụng niệm từ chùa truyền lại ngày này qua tháng nọ, ít nhiều cũng làm tâm tính chúng không còn hung hăng; con phá phách thì đang bò quanh tường, thỉnh thoảng lại ném xương vào người Sinh, điều này cũng không sao, duy chỉ có con ác nhất – Phet Đặp – chuyên hạ sát kẻ thù thì cậu vẫn chưa thấy nó xuất hiện.

Sinh dồn hết pháp lực vào những câu chú, các bóng trắng biến mất ngày một nhiều hơn. Bất chợt, tiếng cười của của con ma phá phách bò loạn xạ trên tường kia dường như nhỏ lại, rồi im bặt. Hai con ma giữ nhà trong góc cũng lùi dần vào bóng tối. Cứ như là bọn chúng đang rất sợ một cái gì đó sắp xuất hiện. Những bóng trắng cuối cùng vừa biến mất. Một trong bốn cái chum vỡ ra. Sợi dây đỏ bị đứt. Đó là cái chum đựng xác con Phet Đặp. 

Nó đã xuất hiện. 

Sinh trấn tĩnh tiếp tục đọc chú. Ba con ma con kia lo sợ ác linh con này một phép nên đã biến mất. Từ trong góc phòng, ánh đèn bão leo lét soi lên thi thể khô queo của tay thầy ngải Nam Vang, Sinh thấy cánh tay lão cử động, rồi cái đầu lão ngoẹo hẳn sang một bên, miệng há to ra, một bên xương hàm sắp rớt xuống, rồi lão từ từ đứng dậy.

Thông lồm cồm bò trên đất sau cú hất như trời giáng. Đầu óc anh quay cuồng, chỉ thấy Hùng từ xa lao tới chém vào hạ bộ con quỷ. Nó ré lên một tiếng đầy đau đớn. Từ nơi vết thương rỉ ra làn khói đen dày đặc. Hùng quăng nắm sả qua, bảo Thông đưa lên mũi hít một hơi thật sâu. Sả nồng làm Thông sặc vài giây, nước mắt giàn giụa. Hùng đỡ anh dậy, lui về sát tường của tháp mộ. Thì ra lúc ngã vào bụi sả, mùi hương làm Hùng tỉnh ra. 

Vốn dĩ quỷ không như ma. Nơi quỷ xuất hiện là tâm trí. Chúng điều khiển tâm trí ta, khiến ta rơi vào ảo giác. Khi đó những thầy pháp thường dùng lưu huỳnh hoặc mùi sả, một là để hắt xì, khiến não có rung động, đẩy ảo giác của quỷ ra, mùi sả giúp thần trí tỉnh táo, không tiếp tục rơi vào ảo giác nữa. Trong lúc hít phải sả, Hùng phát hiện ra trước mắt mình không phải là quỷ mắt đỏ nguy hiểm nữa mà là ông kẹ

Ông kẹ là loại ma quỷ thường gặp, chỉ gây được ảo giác, làm con người sợ hãi rồi dồn họ vào chỗ chết, từ đó mà cướp được sinh khí. Ông kẹ không có hình dạng cố định. Lúc Hùng tỉnh táo, anh thấy thực ra nó chỉ là một cục khói màu đen đặc bay vòng quanh. Khi đó, nó đang dồn Thông vào góc. Hùng vội phóng tới, cắm dao vào mình, chỉ nghe tiếng rống lên sau âm thanh phập gãy gọn. 

Bị thương, ông kẹ biến mất, tuy nhiên Hùng cảm giác như nó chưa bỏ đi mà chỉ chực chờ cơ hội phục thù. Cả hai nhét sả vào cổ áo giữ mùi, tay cầm dao lăm lăm. Thì ra do ảo giác của ông kẹ gây ra mà họ thấy cây đuốc bị tắt. Tâm lý hai người suýt chút nữa đã rơi vào tuyệt vọng. Lúc này, thực tế hai cây đuốc vẫn cháy đều đều.

Bỗng nhiên, khói đen từ cánh rừng túa ra đầy chân họ. Hùng nhanh chóng nhảy lên tường tháp mộ, Thông chưa kịp làm vậy thì bị làn khói đó quấn lấy chân lôi đi. Anh nhanh chóng dùng dao chặt mạnh vào làn khói,. Quả là có công hiệu khi đánh trúng vào thực thể của nó. Nó buông chân Thông ra, rít lên những âm thanh chói tai, lúc này một lần nữa Hùng lại phóng xuống nhưng anh không dùng dao đâm, mà là cọc kỳ nam

Cây cọc vốn dĩ bản thân nó đã có pháp lực, lại trải qua không ít năm trấn yểm bọn Kumanthong, chỉ có càng ngày càng cứng chắc hơn chứ không hề yếu đi. Cú đâm rất mạnh, làn khói như dính chặt vào đất, tiếng hét của ông kẹ yếu dần rồi tắt hẳn, khói cũng tan đi. Tuy nhiên Hùng biết, ông kẹ không thể bị giết, cũng như con người không thể nào hết sợ, khi nào con người còn sợ hãi, ông kẹ vẫn hiện diện đâu đó. 

Cảm giác được ông kẹ đã đi mất, Hùng và Thông dựa lưng vào tường nghỉ sức, chia nhau một điếu thuốc. Việc chiến đấu với ông kẹ vừa rồi khá nguy hiểm, tuy nhiên khi đuổi được nó, hai người họ cũng rất hưng phấn, sẵn sàng thử sức nếu có thêm ma quỷ nào xuất hiện. Từ khu rừng, thỉnh thoảng chỉ vang lên những tiếng mèo kêu, còn không thì nó hoàn toàn im lặng, im lặng đến ngột ngạt và đáng sợ. 

Lúc này, Hùng nghĩ chỉ cần đợi Sinh chui lên rồi anh và Thông chuồn gấp. Khỏi cần đi tìm cái viên ngọc rết kia nữa, khúc kỳ nam này cũng đủ để hai người trở thành đại gia nửa đời còn lại rồi. Anh vô tình liếc về hướng cây đuốc, lần này là cây đuốc của Sinh. Nó không tắt, nhưng ánh sáng xanh lơ chuyển thành màu đỏ rực. Ánh lửa không còn mạnh, chỉ leo lét chực chờ tắt ngóm.

Hai người vội đứng dậy nhòm xuống dưới thông qua lỗ hổng. Chỉ thấy được giữa ánh đèn bão mờ mờ, Sinh đang co quắp lại, kế bên là một thứ gì đó không nhận dạng được. Hai người vội rụt cổ lên, Thông lên tiếng: 

– Té lẹ thôi đại ca!

Vừa nói anh cũng vơ luôn cái ba lô. Có lẽ chỉ trong mười giây hoặc ngắn hơn, Thông đã chạy tót đến chân núi rồi, nếu như anh không thấy Hùng vẫn đang đứng lại đó, đang chuẩn bị dây thừng. 

– Anh có bị gì không? Anh tính xuống đó cho nó vật chết hả?

Hùng chỉ lặng lẽ đáp: 

– Ừ, anh nghĩ kỹ rồi, anh mà bỏ mặc thằng Sinh ở đây, cả đời chắc anh không còn mặt mũi nhìn ai!

Vừa nói, Hùng vừa nhìn vào chiếc hộp đựng cọc kỳ nam. Có lẽ chính sự tin tưởng Sinh dành cho anh đã làm anh quyết định xem Sinh là đồng đội, mà là đồng đội thì ai lại bỏ mặc cho được nếu kẻ đó còn chút lương tri. Huống hồ giới trồng lan, quan trọng nhất là sống có đạo nghĩa. Hùng nói tiếp: 

– Anh với mày coi như xong việc ở đây. Mày cầm lấy hộp kỳ nam này, đợi anh ở thị trấn!

Thông vốn là người thẳng tính, suy nghĩ đơn giản và hơn hết là tin tưởng Hùng tuyệt đối. Tuy trong tâm vẫn còn thấy lấn cấn, cảm giác kiểu bất an không biết là gì nhưng anh vẫn chụp lấy hộp kỳ nam rồi quay đầu chạy. Trước khi đi không quên nói vọng lại, quả quyết rằng sẽ đợi Thông và Sinh ở thị trấn như lời hẹn.

Chứng kiến Sinh đang gặp hiểm nguy, máu giang hồ hiệp nghĩa nổi lên khiến Hùng không đành lòng bỏ mặc cậu ta. Với sức của mình thì Hùng có thể giúp Sinh tiêu diệt bọn Kumanthong hay không? Hồi sau sẽ rõ.

Binh lính Đàng Ngoài - tranh của Samuel Baron
Share