[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 18: Tử chiến dưới tháp mộ

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 18: Tử chiến dưới tháp mộ

Lại nói về Sinh, khi thấy thi thể của lão thầy Nam Vang cử động, cậu ta hiểu ngay là con Phet Đặp đã nhập vào cái xác để giảm bớt sự ảnh hưởng của chú Bồ Tát Kim Cương Thủ.

Cái xác đứng dậy, tứ chi co gập khó coi. Phần bụng của lão nứt toạc, từ đó lòi ra một khuôn mặt nhỏ, hốc mắt to và sâu hoắm. Nó ngoác miệng ra hét lên những tiếng chói tai. Từ tứ chi của lão thầy ngải mọc ra những thứ như xúc tu, nó phi tới đánh vào người Sinh những cú mạnh như trời giáng. Lúc đó xung quanh Sinh có pháp khí toả ra từ Ấn Phục Ma, cộng với lời kinh Bồ tát Kim Cương Thủ, con Phet Đặp khó lòng lại gần, đành dùng xúc tu tấn công từ xa. Tuy nhiên có vẻ sau mỗi cú đánh, người đau lại chính là nó. 

Sinh biết đây là lúc nó đang trên đà suy yếu nên đành bất chấp hiện nguyên hình. Chỉ cần cậu cố gắng thêm chút nữa sẽ thành công. Con Phet Đặp lại tuôn ra một tràng tiếng thét. Bỗng đâu ba con ma con còn lại lù lù xuất hiện từ bóng tối, đầy e dè nhảy vào cắn Sinh. Hai con giữ nhà do quỷ khí hãy còn yếu, bị đánh bật lại. Chỉ có con quỷ phá, nó cứ bò loanh quanh cười the thé vào tai Sinh.

Từ trạng thái thiền định, cứ nghĩ Sinh không thể bị ảnh hưởng. Thế nhưng con quỷ phá lại sợ con Phet Đặp, nó cứ bất chấp pháp khí tỏa ra, bò lên người Sinh, làm cậu nhớ đến cái chết đầy đau đớn của Trần sư phụ. Hình ảnh đó quả đúng là đã đánh trúng tâm lý của Sinh. Chỉ trong một sát na dao động, trạng thái thiền định của cậu đã bị phá vỡ, pháp khí cậu tỏa ra bị suy yếu. Ngay lập tức con Phet Đặp vung tới tấp xúc tu đánh vào cậu. 

Sinh cuộn tròn người lại né tránh, không quên găm một dao vào con quỷ phá làm nó kêu ré lên rồi biến mất. Đến nước này, Sinh đành bất chấp mà đốt hết tất cả. Nghĩ đoạn, cậu lấy tay che chắn, đồng thời lộn vòng chụp lấy cây đèn cầy, định lực cầm chắc rồi xông vào cái xác ông thầy ngải, đồng quy vu tận. Tuy nhiên, vừa đứng dậy thì xúc tu tứ phía đã bủa vây đánh vào chỗ hiểm. 

Sinh không kịp suy nghĩ nhiều, cậu bộc phát toàn bộ dương khí của Bồ Tát Kim Cương Thủ, khai phá Ấn Phục Ma cầm cự. Hai bên giằng co, con quỷ muốn huỷ cây đèn nhưng cũng bị áp chế, Sinh muốn xông tới được thì phải giữ thế cân bằng đám xúc tu. Mồ hôi Sinh túa ra ướt cà sa, do việc vận pháp khí như vậy rất tốn sức chỉ một giây sơ sẩy như lúc nãy sẽ phải trả giá bằng tính mạng. 

Đang căng mình ra, Sinh bỗng nghe từ phía đỉnh tháp có một tiếng hét. Rồi từ trên, Hùng nhảy xuống chém mạnh vào đám xúc tu. Con quỷ con thét lên, rụt về. Hùng chém đứt đến mấy cái xúc tu. Tuy nhiên, trước áp khí quỷ dị quá lớn từ Phet Đặp, anh cũng văng ra xa, hồn phách cũng bị dao động. Cơ hội ngàn vàng xuất hiện, Sinh lập tức lao tới, luồng pháp khí dâng cao mạnh mẽ, tay cầm ngọn đèn lưu ly, cậu ấn vào bụng của cái xác. 

Ngọn lửa lưu ly cộng hưởng với pháp khí, cháy lên rừng rực, con Phet Đặp vừa trọng thương lại dính ngay lửa lưu ly, chưa kịp thoát ra ngoài, chịu thiêu đốt hồn phách. Nó vung xúc tu khắp nơi, những tiếng thét như cả ngàn con trâu rống cùng lúc. Loại lửa lưu ly này bạ đâu cháy đó, khi cháy rồi thì vật bị đốt thành tro mới dừng. Con Phet Đặp vùng vẫy một hồi làm lửa bắn ra như pháo bông, thoáng chốc cả cái hố đã chìm trong biển lửa. Chỗ đứng của Hùng và Sinh giờ thu lại chỉ vừa đủ cho hai người. Hùng quát lớn: 

– Lên được rồi. Một hồi tao với mày thành người quay bây giờ!

Không chờ câu trả lời của Sinh, Hùng chụp lấy sợi dây thừng, giật mạnh vài cái để kiểm tra độ chắc, theo bản năng thôi. Anh thúc Sinh leo lên trước rồi anh cũng nối gót theo sau. Ai ngờ, con Phet Đặp dường như còn chút ý thức, thấy cả hai bỏ chạy liền nảy ra ý định lôi xuống chết chung. Nó khua toàn bộ xúc tu về phía sợi dây, lưu ly bay như súng phun lửa. Sinh nhìn lên trên, miệng cậu liên tục niệm Phật, mong sao cho đám lửa đừng trúng sợi dây thừng. Nhưng thật xúi quẩy!

Dây thừng đứt.

Cả hai chưa trèo được bao nhiêu lại phải rớt xuống, lưng đập xuống sàn đá nghe như tiếng bao cát. Cũng may không rớt xuống chỗ đám cháy, không thì một phần sống, chín phần người quay. Sinh quay lại, thấy con ma phá phách cười lớn hơn bao giờ hết, giọng điệu ma mị như báo trước cái chết giờ đã đuổi đến sát đít: chỉ còn một lần vẫy lửa của con Phet Đặp nữa thôi. 

Hùng chửi thề mấy tiếng, cố bám bờ đá mà trèo nhưng vô ích, nó quá trơn. Anh quay sang Sinh, thấy vị sãi trẻ đã toạ thiền tự bao giờ. Giống như nhiệm vụ của Sinh đã xong, cái chết giờ chỉ nhẹ như cái lông gà lông vịt mà thôi. Chợt Hùng rưng rưng, không phải vì sợ chết, mà chỉ thấy cái an yên này thật đẹp và phi thường. Anh cũng bắt chéo hai chân, định ngồi xuống cạnh Sinh. 

– Đại ca!

Giọng nói rắn rỏi không lẫn được vào đâu của Thông gọi vọng xuống, tiếp theo đó là cái đầu dây thừng nặng trịch rơi cạnh chân Hùng. 

– Anh đánh giá thấp thằng em này quá. Cùng đi thì cùng về. Trèo lên lẹ, chỗ này sắp thành lò luyện đơn mẹ nó rồi!

Thấy Sinh đã mở mắt nhưng còn chưa định thần, Hùng chạy đến lay rồi nói: 

– Coi như đức Phật vẫn còn thương anh em mình!

Hùng nhanh nhẹn đu người lên sợi dây, trên trần đã xuất hiện những vết nứt sau trận lửa lưu ly lúc nãy. Hùng vừa leo, vừa ngoái nhìn bên dưới. Ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt con Phet Đặp, màu lửa xanh lơ mạnh mẽ rồi chập chờn dần. Lúc này trần cũng đã bắt đầu sụp lở. Sinh đu theo dây leo lên nhanh. Cả hai vừa ra đến ngoài, những tảng đá đỡ trần tháp đã sụp xuống, đè lên cái xác cháy đen của oán linh.

Nguyễn vương Ánh và các sĩ quan Châu Âu

Ba người ngồi thụp xuống, còn chưa kịp thở thì họ rợn người khi nghe một âm thanh còn kinh dị hơn tiếng thét con ma con – tiếng ong đập cánh. Do phần chóp tháp mộ dính với một phần dây leo của một nhánh cây, trên đó có một tổ ong vò vẽ. Khi mộ tháp sụp đổ đã kéo theo cành cây đó rớt xuống. 

Cả bọn nhìn nhau, rồi Sinh nói: 

– Chạy theo tôi! Lẹ lên!

Cả ba phóng như bay, phía sau là muôn triệu tiếng đập cánh đáng sợ. Mỗi người chỉ cần để nó chích khoảng hơn chục mũi là mình mẩy đã tròn như cái bánh tét, chết như vậy quả thật không ai muốn. Rừng đêm âm u, chỉ có nước chạy đến hồ Tà Pạ gần đó, phóng xuống nước mới cắt đuôi được. Hùng và Thông bám sát sau Sinh, luồn lách qua mọi thứ, sau lưng rất gần vẫn là tiếng đập cánh chết chóc. Hên sao, khi bọn ong đuổi kịp, cả ba người đã phóng thẳng xuống hồ.

Hồ Tà Pạ là thành quả còn lại sau đợt khai thác đá. Hồ sâu nhất có chỗ lên đến mười bảy mét. Giữa đêm phóng xuống, làn nước lạnh hơn băng nhưng cả bọn không thể ngoi lên ngay được. Theo sự hướng dẫn của Sinh, họ lặn vòng qua một nhánh nhỏ hơn của hồ. Vừa trồi lên, họ hít lấy hít để không khí trời đêm cũng lạnh ngắt. Phía bên kia mô đá, tiếng đập cánh nghe như một trận cuồng phong.

 Họ men theo mép nước, bơi ra xa rồi mới leo lên bờ. Cả ba vừa ngồi xuống thở, còn chưa kịp nói với nhau câu gì, Sinh bỗng hét lên rồi đổ vật ra, điệu bộ đầy đau đớn. Hùng vội xem cánh tay của Sinh, chỗ Ấn Phục Ma xuất hiện những vết thâm, gân máu nổi lên bầm đen, nhìn như vùng đó có dấu hiệu hoại tử. Chúng đang lan ra, tuy rất chậm. Hùng nghĩ, phen này Sinh bị nhiễm âm khí nặng rồi. Sinh gom chút sức lực, thì thào gì đó nghe không rõ, Hùng phải kê sát tai vào mới hiểu được. Vẻ mặt Hùng căng thẳng cực độ khi Sinh ngất đi, không nói được nữa. Hùng bỗng kéo tay áo mình lên, xem bắp tay, trên đó cũng đã xuất hiện vết bầm giống của Sinh, nhưng nhỏ hơn nhiều. Thông lo lắng hỏi: 

– Có chuyện gì nữa vậy anh?

Hùng bối rối trả lời: 

– Tao cũng không hiểu ý nó là gì, ngoại trừ…  

Hùng bỏ lấp lửng làm Thông hỏi mãi, anh định thần lại rồi mới nói đầy nghi hoặc.

– Từ đây tới ba giờ sáng, nó nói mình phải tới được Trà Sư, tìm cái đò ma. Nếu không thì tao với nó chết chắc trong ngày mai!

Vậy là Sinh đã tiêu diệt được bọn Kumanthong nhờ sự hỗ trợ của Hùng và Thông, thế nhưng cái giá phải trả là tính mạng của Sinh và Hùng. Đò ma là gì? Liệu Hùng và Thông có kịp tìm thấy trước ba giờ sáng hay không? Kỳ sau sẽ rõ.

Binh lính Đàng Ngoài - tranh của Samuel Baron
Share