[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 22: Dưới đầm lầy, Tử Thần trườn đến

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 22: Dưới đầm lầy, Tử Thần trườn đến

Thành công bắt được con rắn bông súng chúa, Thông tiện tay lụm mớ trứng trăn với mục đích trả công cho con cá sấu. Nhưng hành động của Thông đã khiến con trăn mẹ phát cuồng, tính mạng của cả ba lại một lần nữa gặp nguy.

Từ xưa đến nay, trăn luôn là loài hiền lành, không làm hại con người, lúc bò cũng chậm chạp chứ không loằng ngoằng chạy mất như loài rắn. Bình thường, trăn hoang dã thường thả nổi trên mặt nước, có khi để săn mồi, còn không thì chỉ là thú vui của chúng vậy thôi. Trăn sống ở sâu trong khu đầm lầy, không bị con người săn bắt nên có độ tuổi rất cao; chưa kể đến khu hang động rễ tràm bị âm khí từ bọn ma đi lạc bao phủ, con trăn sống ở môi trường như thế thì có Đức Phật mới biết nó to như thế nào. Về phần Hùng và Thông, mới chỉ thấy cái đầu của nó thôi thì tay chân đã rụng rời, phải lấy hết sức bình sinh mới bơi được tới chỗ gò đất.

Lại nói về sự hiền lành của loài trăn, thường chúng không làm hại ai cả, chỉ săn chuột hoặc cá, nhưng có những thời điểm, con người nên tránh xa loài động vật này: khi chúng lột da, ấp trứng hoặc đói mồi. Hùng có suy nghĩ thoáng qua rằng con trăn này đang trong thời kỳ ấp trứng, vừa bò ra khỏi tổ để kiếm gì đó bỏ bụng thì lại bị hai thằng không biết từ đâu tới ăn trộm trứng của mình, cho nên nó đang khá điên máu. Dường như nó biết là đã bị phát hiện nên bơi chậm lại, cả thân mình chìm xuống dưới kênh, chỉ còn cái đầu ngoi lên với những tiếng khè khè rít qua kẽ răng và những tiếng hít hít phát ra theo chuyển động của chiếc lưỡi đỏ ói. Nghe mà lạnh cả sống lưng.

Cửu long quái sự ký

Gò đất chỗ Hùng và Thông đang đứng nhỏ như cái lu. Nếu Thông thả Sinh xuống vẫn vừa đủ cho ba người nhưng lại chật chội vô cùng. Xung quanh tối thui. Ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn pin. Hùng không dám lia đèn để tìm đường chạy. Lỡ đâu vừa lia đèn đi, con trăn lặn đâu mất tăm thì nắm chắc chín phần số phận là sẽ nằm trong bụng nó; nhưng cứ soi lăm lăm vào nó như thế này, khác gì phương án buông xuôi để biết thời gian chầu trời chính xác của mình là lúc nào. Khó càng thêm khó, suy nghĩ mãi cũng không biết phải tính như thế nào. Trong khi đó, con trăn chỉ cách bọn Hùng, Thông và Sinh chừng hai chục mét nữa thôi.

Thông chửi thề: 

– Bà mẹ con cá sấu! Lần này mà bố còn sống về bố lột da mày đem bán!

Hùng nói: 

– Con trăn còn không biết đánh lại không. Ở đó lo con cá sấu.

– Đại ca, giờ phải chửi chứ, nghĩ nát óc cũng tìm được đường nào đâu. Má nó, bữa giờ bị ma ám, quỷ dọa giết mà không chết. Không ngờ cuối cùng lại phải nằm ngủ trong bụng trăn!

– Anh cũng hơi bậy nữa. Nãy thấy cái trứng chà bá cũng hơi cấn cấn mà…

Thông cắt ngang:

– Thêm anh nữa. Giờ anh lo nhận lỗi thì được cái gì đâu. Em nghĩ không ra cách là chuyện bình thường. Anh thông minh hơn em thì phải khác chứ!

– Mày nói đúng… – Hùng cười, anh cởi balo để xuống gò đất, móc cọc kỳ nam ra rồi nói tiếp –  Coi như lần này anh em mình kém duyên, mày coi không đem thằng Sinh ra khỏi chỗ này được thì coi chừng anh làm quỷ ám cả nhà mày.

Nói rồi Hùng phóng xuống nước, nhắm về hướng con trăn mà bơi, Thông đứng trên bờ la oai oái: 

– Đại ca, anh làm cái chó gì vậy, đây không phải phim, bớt bớt đi!

Nhưng Hùng làm gì nghe được. Thực ra thằng Hùng thường ngày sẽ là người trốn tránh việc phải hy sinh cho kẻ khác, nhưng như những suy nghĩ mà anh đã có lúc vừa vào khu đầm lầy này: anh đã quyết định lộ trình của cuộc đời mình.

Anh chỉ hơi tiếc nuối rằng không ngờ lộ trình đó lại kết thúc chóng vánh như vậy. Anh đang mong chờ những cuộc phiêu lưu đầy cam go, những khám phá mới và một trái tim đói khát kiến thức. Hùng chậc lưỡi, “Không nghĩ đến chuyện đó nữa…” Anh biết là mình nhất định sẽ chiến đấu, dùng tay bóp cổ hay dùng chân đạp nước, làm gì cũng được, phần vì không muốn buông xuôi chịu chết, phần vì có thể sẽ câu được chút thời gian cho bọn Thông và Sinh vì anh biết chắc mẩm là Thông sẽ không quay lưng mà chạy liền đâu. Tuy nhiên Thông đang cõng Sinh, đó cũng là một kiểu trách nhiệm nào đó, anh cười nhếch mép, hét lớn: 

– Chạy đi thằng ngu!

Trăn ăn thịt

Con trăn giờ đã ở trước mặt Hùng nên anh có thể nhìn nó khá rõ. Nó vươn cả thân mình ra khỏi mặt nước rồi cúp cái đầu to tướng xuống nhìn anh. Đôi mắt vàng vọt của nó đong đưa qua lại, trông có vẻ bối rối nhưng chỉ là trong phút chốc. Hùng có thể cảm nhận được cả thân mình to đùng của nó không cần quấn lấy anh, mà chỉ bằng cú đập đuôi cũng làm xương của anh sẽ gãy vụn như bánh ống. 

Về phần Thông, đợt diệt con Phet Đặp, anh đã bỏ Hùng và Sinh lại mà không thèm suy nghĩ. Trong tâm trí Thông, đó được tính như một lần chết nhát. Anh định bụng sẽ bơi ra chỗ con trăn với Hùng, chết bỏ. Chợt Sinh co cả người lên làm Thông giật mình. Đúng như Hùng suy đoán, trong phút chốc Thông đã quên đi trách nhiệm của mình. Anh nghiến răng, chửi lầm bầm vài tiếng rồi hét lớn: 

– Mẹ nó, anh hay lắm nghe Hùng, nhớ về báo số đề cho thằng em này đó!

Nói xong Thông đeo cái balo Hùng để lại trước ngực. Có thể cứu được Sinh là suy nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc này. Về phần Hùng, anh nghĩ là làm. Cảm nhận được vòng vây siết của con trăn, anh vươn tay lên, lấy hết sức đâm mạnh vào mặt nước trước mặt mình. Con trăn này to như vậy có muốn đâm hụt cũng khó. Mặt nước rung động kèm theo một tiếng Phập!

Con trăn bị cọc kỳ nam đâm trúng liền trở mình mấy cái, vùng vẫy như cố hất cây cọc ra. Vì đau đớn cực độ nên ré lên um trời. Nó hạ thấp cái đầu xuống, toan cắn chết Hùng nhưng anh chỉ đợi có nhiêu đó. Rút cọc kỳ nam, anh vươn vai quá đầu, dồn hết sức vào hai tay rồi chém thật mạnh. Không thể phủ nhận rằng trong đầu Hùng lúc đó có tồn tại suy nghĩ: con trăn này toi mạng rồi.

Cửu long quái sự ký

Nhưng anh đã lầm. Con trăn lớn như vậy nhưng nhanh khủng khiếp, cộng thêm bản năng sinh tồn trong khu rừng tràm u linh, biết bao hiểm họa. Nó đã kịp rụt đầu lại. Cọc kỳ nam chỉ lướt ngang kẽ răng, làm rụng một trong những chiếc nanh. Con trăn thoát chết trong gang tấc. Hùng chửi thề, anh định bụng thử lại, đưa tay lên thủ thế, lúc đó anh mới tá hỏa nhận ra: cọc kỳ nam đã bị gãy. Răng con trăn này cứng tới cỡ nào vậy?

Anh ném cái cọc vào đầu nó như một phương án cuối cùng nhưng chỉ làm con trăn thêm điên tiết. Nó lấy phần đuôi quấn người anh dễ như bỡn, anh cố vùng vẫy nhưng không có tác dụng, rồi thì Hùng ngất đi. Con trăn há cái miệng rộng hơn cái cổng chào của nó ra định lao đến nuốt trọn Hùng, nhưng không hiểu sao, đột nhiên nó khựng lại. 

Trong một khoảnh khắc, cả đầm lầy như đang nín thở. Vạn vật im thin thít, giống thời gian ngừng trôi. Sau đó, Thông có thể thề rằng mình nghe thấy một âm thanh kì lạ, một tiếng động của vật gì đó đang chen giữa những cây rừng, mở lối mà đi, kể cả con trăn cũng phản ứng như đang dè chừng, tất cả trực giác của nó dồn về phía tiếng động ấy.

Chiếc cọc kỳ nam đã gãy, tính mạng của Hùng dường như đã tới hồi kết. Thế nhưng, một tiếng động đã ngăn con trăn mẹ nuốt trọn Hùng. Sinh vật gì lại có thể khiến con trăn khổng lồ ấy dè chừng? Mời các bạn theo dõi kỳ sau sẽ rõ.

Chia sẻ câu chuyện này

Art director : Lê Minh

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Nhím

 

Binh lính Đàng Ngoài - tranh của Samuel Baron
Share