Chúng tôi lên đường đi Hà Tiên một tuần sau đó, tôi cũng đã binh lại con 67, gắn thêm cái túi đôi, thay vỏ, thay sên cho nó, còn Hùng thì binh lại… mớ đồ tôi mang theo. Hùng cũng dân mê xe tay côn nên hai anh em thay phiên nhau chạy, trên đường trò chuyện cũng nhiều, có một điều khá thú vị. Lúc đó tôi hỏi:
– Sao người ta gọi cô kia là Lục Tỷ vậy anh? Mấy đệ tử của Lý sư phụ theo lời anh kể thì có Bảy Săm với Chín Danh, đáng lẽ phải là Sáu Tỷ chứ?
Hùng nói:
– Chính xác là như vậy đó. Cô đó tên Tỷ, là đệ tử thứ sáu. Nhưng có một giai đoạn phim kiếm hiệp lên ngôi, mấy người thân tiết gọi cô là Lục Tỷ nghe cho nó ngầu. Chết danh từ đó luôn!
Tôi cười, nghe cũng ngầu thiệt!
Xà Xía là tên cũ của cửa khẩu Hà Tiên ngày nay. Nó là cửa khẩu quốc tế đường bộ thông thương với tỉnh Kampot của nước bạn Campuchia. Tại đây người ta có thể đi tới bãi biển Kep, núi Bokor hoặc suối Teuk Chhou. Còn về phần chúng tôi, Hùng lái xe rẽ vào một lối mòn dọc triền núi, hai bên cây cối um tùm. Cuối lối mòn có một khu nhà, trong đó phát ra tiếng ồn của hàng trăm con người. Anh cho xe dừng lại trước một bức tường đá. Một ông chú mặc áo thun ba lỗ, vai u thịt bắp, đầy hình xăm bước ra đặt bàn tay hộ pháp lên cái đèn xe, ngăn chúng tôi lại. Gã nói:
– Đường phía trước hai bên bị cây lấp, thú hoang thích ăn thịt người, lại có vực thẳm, quay về được rồi.
Hùng chỉ cười nhẹ rồi lạnh lùng đáp:
– Tiều phu, thợ săn và thợ mỏ.
Vừa dứt lời thì gã to con đứng nép sang một bên, nhường đường cho chúng tôi qua, tôi còn nghe gã gọi với theo:
– Chúc vui vẻ, người anh em!
Chạy xe được ít lâu thì tôi thấy một bức tường đá khác. Nó đã tróc gần hết xi-măng, dài chừng năm mươi mét với xe máy đậu ngổn ngang giữa núi rừng bao la. Trên bức tường có một cái lỗ bị đục ra thành cánh cửa. Hùng đá chân chống rồi khoát tay ra hiệu đi vào trong. Tôi hỏi không sợ mất đồ mất xe sao thì anh chỉ nhìn tôi kiểu châm chọc. Tiếng ồn, tiếng la hét ngày càng khủng khiếp.
Vừa bước qua cánh cửa, ấn tượng đầu tiên của tôi là mùi nồng của mồ hôi và con người; dưới chân tôi nào là tàn thuốc, vỏ bao ni-lông trộn lẫn với đất đá và không khí náo nhiệt chẳng khác gì lần tôi đi khánh thành cầu Mỹ Thuận. Có hàng chục người đứng vây quanh thành vòng tròn. Họ đang hò reo, la hét dữ dội. Ở giữa vòng tròn là trận chiến ác liệt của hai chú gà trống. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một ổ đá gà lớn như vậy.
Hùng quay lại, bảo tôi là nhớ bám sát, không thôi bị lạc là khỏi tìm. Chen chân giữa biển người hôi thối này được một lúc thì tôi nghe tiếng chửi bới, Hùng cũng quay sang phía đó. Một đám bốn thanh niên cao to, da đen như da trâu đang vây quanh một phụ nữ nhỏ người. Cô ta ngồi bắt tréo chân sau một cái bàn chất đầy giấy.
Người thanh niên to con nhất lớn tiếng nói:
– Tụi tao bắt con gà số 46, nó mới đá ăn xong. Rõ ràng là mỗi thằng năm phiếu, tổng cộng là hai chục phiếu. Sao mày chung cho tụi tao có mười sáu phiếu?
Người phụ nữ vẫn bình thản đáp, giọng cô ta hết sức đanh đá và quyền lực:
– Chế ghi sao thì chế chung vậy. Tụi bây biết chế bao lâu rồi giờ ra đây khiếu nại, khác nào nói chế lừa đảo?
Một thằng khác hét:
– Chế chế con mẹ mày. Chung tiền đi!
Chợt có hai người to con khác xuất hiện, trên cánh tay có đeo băng đỏ, chắc là bảo vệ của khu này. Vừa thấy hai người này, đám thanh niên có chút dè chừng. Chúng tiếp tục chửi bới nhưng không dám lại gần. Hai người bảo vệ mời chúng ra, tên to con nhất cũng không dám chống cự. Định quay đi nhưng dường như nổi máu điên, hắn hét lên trong cơn thịnh nộ:
– Bọn lục lâm chúng mày đúng là đồ chó má!
Đúng lúc đó, hai người bảo vệ khựng người lại, như thể đang hoảng sợ. Tôi quay sang nhìn Hùng, nghe anh trút một tiếng thở dài.
Còn cô gái kia thay đổi rõ rệt. Không còn thái độ dửng dưng bất cần, thay vào đó ánh mắt cô đanh lại, miệng cô hơi xiết, chứng tỏ hai hàm răng đang nghiến chặt. Cô đổi tư thế ngồi, hai tay cho vào túi quần. Chợt gấu áo cô động đậy rồi phất lên như có vật gì đó bay ra ngoài. Bốn người thanh niên gục xuống, lăn qua lăn lại trên cái nền dơ bẩn, kêu lên như heo bị chọc tiết. Cô gái kia bước đến, nhìn xuống cảnh tượng thảm thương trước mặt mình rồi nói:
– Tụi mày muốn làm gì làm, nhưng chớ bao giờ xúc phạm lục lâm!
Nói rồi cô bước về ngồi xuống tư thế cũ. Hai người bảo vệ lôi bọn thanh niên đi, chúng vẫn rên lên những tràng đau đớn.
Tôi thúc anh Hùng:
– Đi tiếp đi anh. Người anh kiếm ở khúc nào anh biết không?