Sáng hôm sau, cả ông và con tàu bị dạt vào bờ biển, lạ là tàu không hề hư hại gì cả. Ông cũng không bị một vết trầy, nhưng vợ ông thì mất tăm. Kể từ đó, cứ đến một, hai giờ sáng, đúng giờ như lần kéo lưới đó, vợ ông lại hiện về trên đầu giường khóc lóc thảm thiết. Mỗi lần như vậy, ông sực tỉnh là đều thấy mình đã nằm trên bãi cát ở bờ biển từ lúc nào, trên chân hằn dấu như có gì đó quấn lấy rồi lôi ông đi vậy. Một tuần trôi qua, đêm nào cũng như thế, lo sợ quỷ biển lại bắt mình cho đủ cặp. Nên khi nghe có người nói rằng Thạch Sinh đang trên đảo, ông liền hớt hải đến tìm.
Nghe xong câu chuyện, tôi thì cảm thấy rờn rợn về biển cả, còn ba người kia thì vẫn trơ ra: Sinh nốc rượu, không quan tâm; Tú Linh nghi hoặc, còn anh Hùng thì có chút biểu cảm và suy tư. Anh quay sang giật chai rượu trên tay Sinh, nói:
– Đủ rồi, bớt bớt đi mày!
Sinh im lặng một phép. Anh Hùng nhìn Tú Linh hỏi:
– Có đem “hàng rong” trên biển không em?
Tú Linh ra dấu okay, rồi anh mới đến vỗ vai tôi:
– Mày sẵn sàng chưa?
Tôi chỉ đợi anh nói câu đó để gật đầu cái rụp. Anh quay sang ông lão:
– Tụi con sẽ giúp ông, giờ về nhà ông, đêm nay mười một giờ ông cứ chở tụi con đến chỗ thả lưới hôm bữa, nhưng con nói trước sẽ phải có thù lao.
Mới đầu ông lão nghe đến ra biển lúc đêm, lại đến cái nơi hôm bữa thì không giấu nổi sợ hãi, nhưng cũng đành chấp nhận, ông nói là ông nghèo lắm, tiền bạc không có bao nhiêu, nhưng sẽ ráng. Hùng chỉ bảo:
– Con không lấy tiền, chỉ lấy một vật bất kỳ trên ghe của ông, được không?
Nghe đến đấy ông lão đồng ý liền, cái ghe nát ấy thì có gì mà lấy. Chúng tôi lập tức thu dọn đồ đạc theo ông lão về nhà, trên đường đi thỉnh thoảng anh Hùng lại nhìn vào cục đồng đen dường như có nhiều suy tư lắm. Tôi cũng có nhiều câu hỏi, thấy anh đang như vậy nên quay sang Sinh, nói:
– Sao nãy anh Hùng nhắc đến Ca Lâu Thành vậy? Chỗ đó là sao?
Sinh ra bộ thèm rượu nhưng không dám uống, thọc tay vào túi quần nói:
– Khoảng mấy năm đầu thế kỷ thứ 2, thứ 3, ở vùng Nam Bộ này là Vương quốc Phù Nam, cái đó thì chắc ông biết rồi. Tuy nhiên, miền ven biển từ Hà Tiên đến mé Rạch Giá, Cà Mau thì có một đô thị cổ, mạnh về giao thương. Ban đầu, thành chủ là dân di cư từ Ấn Độ qua. Ổng thờ chim thần Ca Lâu La, người ta gọi đô thị đó là Ca Lâu Thành. Nơi này nổi tiếng giàu có, muốn gì cũng tìm được. Có một ghi chép từ một nhà buôn người Hán ghi lại, thành Ca Lâu có hai mươi tháp, mỗi tháp xây trong một núi, tháp lớn có tượng chim Ca Lâu La ngậm ngọc bằng vàng. Đến cuối thế kỷ thứ 3, viên ngọc đó mất tích, thành Ca Lâu không hiểu sao cũng dần dần hoang phế. Lúc này, Phù Nam mới mạnh lên thành một thế lực. Về lý mà nói, khả năng cao Ca Lâu Thành có ngọc quý là một viên Ngô Công Kim Thân cũng không đến nỗi hoang đường.
Tôi ngạc nhiên hỏi tiếp:
– Nếu vậy chẳng phải là có thêm manh mối để đi vào kỳ động ở Kiên Lương sao?
Sinh lắc đầu bảo:
– Dễ vậy thì anh Hùng đâu có lo. Lúc Ca Lâu Thành tồn tại, phía Bắc là các thế lực lớn khác, nhưng nó không bị tấn công. Ghi chép còn sót lại của sử Đế chế Angkor thời đầu nhắc đến Ca Lâu Thành chỉ vỏn vẹn mười hai dòng, duy chỉ có câu kết là khó hiểu: Ca Lâu Vương pháp lực cao cường, sai khiến mười tám con quỷ, thành khó bị đánh. Cho nên nếu kỳ động ở Kiên Lương là tàn tích Ca Lâu Thành, dễ gì không có Ca Lâu Vương ở đó. Ông thông chưa?
Tôi khe khẽ gật đầu, cảm thấy con đường sắp tới trăm phần ly kỳ khó đoán. Tú Linh nãy giờ nghe tôi và Sinh nói chuyện, cũng chen vào:
– Nếu nói vậy, để chế nghĩ cách khai cái phù này cho chú em sớm, dù gì cẩn tắc vô ưu mà.
Tôi bất giác lại sờ lên vai. Thiên Hổ Phù mạnh đến cỡ nào, đúng là tôi không tưởng tượng được, nhưng nhìn khuôn mặt ba người kia khi nhắc đến Hổ Phù cũng đủ biết nó rất ghê gớm.
Con đường núi ngoằn ngoèo dẫn về nhà lão. Nhà cấp bốn bình thường, xung quanh chất đầy ngư cụ, dưới bến là con tàu nhỏ nhìn cũ lắm. Từ ngày bị Quỷ Biển tấn công, lão hết dám ra khơi xa, chỉ chạy vòng quanh bờ, nên chẳng thu hoạch được gì nhiều. Lúc này, trời đã ngả chiều. Anh Hùng bảo mọi người nghỉ ngơi, đêm nay đi đập miễu. Tôi lên võng trước nhà, vừa nằm xuống, lưng đã kêu lên những tiếng uể oải. Khoan khoái kéo thuốc nhìn xa xăm ra biển thì anh Hùng đến hỏi tôi còn thuốc không. Anh ngồi xuống nền nhà, hoàng hôn ửng hồng trong tròng mắt anh, anh hỏi:
– Mày cảm thấy thế nào?
Tôi ngồi dậy:
– Về cái gì anh?
Anh trầm ngâm:
– Về hành trình sắp tới. Mày có tưởng tượng ra được không?
Tôi dụi điếu thuốc, thú thật cũng khó nghĩ lắm, phần thì hào hứng phần thì sợ hãi, tôi nói:
– Sợ, hơi hơi thôi, nhưng miễn anh có trong đội là em an tâm rồi, chỉ không muốn ngáng tay chân mọi người.
Anh Hùng nhìn tôi rồi cười, bảo:
– Anh tin mày có năng lực. Đừng để tâm mấy chuyện đó nữa.
Cả hai hút thuốc tiếp, tôi sực nhớ chuyện đập miễu, hỏi:
– Anh, Quỷ Biển mạnh không?
Anh Hùng nhăn mặt, nói:
– Mạnh. Nó là quỷ, nhưng lại càn dương, nên khó trị.
Thấy tôi ngạc nhiên pha lẫn khó hiểu, anh dành hẳn cho tôi một khóa học cấp tốc về ma quỷ trong con mắt Lục Lâm.
Giới săn lan với đập miễu thường phải gặp ma quỷ nhiều nhất. Người sống có ba “khí” chính là vong, hồn và phách. Ma là loại sơ cấp nhất, năng lực không nhiều, chỉ có vong. Loại này không hồn, không phách nên vật vờ, chuyên hù dọa người sống, hút dương khí để níu vong lại nhân gian, tránh khỏi sa vào cõi ta bà không siêu thoát được. Quỷ là loại có vong và hồn, thiếu phách, phách là nơi hồn và vong hòa lại, nên quỷ chủ về tấn công tâm trí con người nhằm lấy phách của họ. Nếu Quỷ mà có thêm phách thì sao? Thì nó thành Quỷ Sống, như người thường, ma lực tụi này rất cao cường.
Tôi hỏi:
– Vậy đó giờ đi đập miễu, có cái nào là ma cỏ, ma xó gì không anh?
Anh cười, nói:
– Dăm ba con đó, ngày xưa mới đi săn lan anh diệt còn được, không đáng kể. Anh chỉ đi đập miễu khi chỗ của miễu có lan, phần còn lại anh không quan tâm. Sinh nghề tử nghiệp, phần của thằng Sinh đập miễu để kiếm tiền, nó thì ngược lại, không quan tâm đến việc có lan hay không. Anh lại rủ thêm Tú Linh, đi đường lỡ có ai bị thương gì, để Tú Linh lo hậu cần chăm sóc mọi người là an tâm nhất, đó cũng là vai trò của hàng rong trong lục lâm.
Tôi thoáng nghĩ về cái Phù trên vai mình nên hỏi anh:
– Vậy còn Thiên Hổ anh, nếu em khai được Thiên Hổ thì sẽ thuộc về mảng nào của lục lâm?
Anh cười, táng đầu tôi:
– Cái thằng, chưa gì hết trơn mà đòi làm lục lâm rồi. Nhưng nếu thật sự một ngày nào đó mày khai được Thiên Hổ thì tự mà quyết định, cái Phù của mày cơ bản thiên về chiến đấu nên theo ý kiến riêng của anh thì sẽ thích hợp với đập miễu nhất!
Tôi gật gù, kéo thêm miếng thuốc, sẵn có cao nhân ở đây, dại gì không “khai thác” chút thông tin, nghĩ vậy tôi hỏi tiếp:
– Vậy Quỷ Biển là thứ gì vậy anh?