[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 48: Di chỉ dưới đáy biển

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 48: Di chỉ dưới đáy biển

Kỳ trước, Sau khi trừ xong Quỷ Biển và giúp ông lão vớt được kỷ vật của vợ. Bốn người rời đi, hẹn hôm sau sẽ trở lại lấy món đồ đã giao kèo với ông lão. 

Chúng tôi thuê nhà trọ gần với chợ Hòn Sơn. Tú Linh ở một phòng. Anh Hùng, Sinh và tôi một phòng. Anh Hùng ra trước mua về một thùng Lager rồi còn kêu nhà bếp làm thêm vài món nhắm, tắm rửa cho thoải mái xong thì cũng gần sáng rồi. Tôi nghĩ thầm bộ mấy người này là quái vật hay sao mà còn rủ nhậu nữa? Nhưng cũng đúng ý tôi nên thôi, nhậu thì nhậu. 

Cạnh bên chỗ chúng tôi ở có một lối mòn dẫn xuống một bệ đá mọc nhô ra ngoài, xung quanh cây rừng phủ xuống thành một mái vòm tự nhiên, dưới đó chủ nhà trọ cho lợp một sàn gỗ khá rộng, chắc đủ cho mười người. Từ chỗ sàn gỗ này nhìn ra là cảnh biển thơ mộng hiện lên trong tiếng sóng biển rì rào, đằng xa là ánh đèn nhấp nhô của những tàu cá, tàu mực. Ngồi ở đây nhậu thì chỉ có thể tả bằng một từ: Chí!

Lúc đầu, chẳng ai nói với ai gì cả, chỉ lo nốc bia, đến khi ngà ngà thì lôi chuyện lúc nãy tôi bị hù ra chọc. Tôi thì ổn thôi, mặc dù cũng có chút quê nhưng thấy thân thiết với mấy người này hơn nhiều. Chợt Sinh lên tiếng: 

– Tìm thấy không đại ca?

Anh Hùng tu một hơi bia, đốt thuốc rồi nói: 

– Thấy.

Tôi hỏi: 

– Thấy gì vậy anh, cái vỏ sò á hả?

Tú Linh cười: 

– Nhóc con, nhóc “đù” vừa thôi. Bộ nhóc không thấy sao. Nếu mục đích chính của lặn lúc nãy mà chỉ để kiếm cái vỏ sò cỏn con, thì anh Hùng có tự làm không?

Tôi cũng quen với kiểu xưng hô này rồi nên cũng mặc kệ. Tôi hỏi tiếp: 

– Vậy thấy cái gì vậy anh?

– Ca Lâu Thành, ở dưới đó là di chỉ của Ca Lâu Thành. Anh vớt được cái này nè.

Anh lấy ra một viên ngọc màu đỏ như mã não, vừa trong vừa đục, bên trong có những đường cong màu vàng uốn quanh nhau, kết nối với nhau trông hết sức đẹp mắt. Tôi hỏi anh Hùng thì anh nói đây là ngọc rết thường, bán cũng được một khoản kha khá, ăn uống khỏe re cho mấy chuyến đi nữa. Tôi nói là loại thường mà đã đẹp như vậy rồi, Ngô Công Kim Thân không biết còn tới mức nào nữa.

Sinh chắt lưỡi: 

– Thiệt. Hồi chiều ông lão đó nói vớt được cái quan tài rồi gặp Quỷ Biển là em cũng nghi nghi rồi.

Anh Hùng cũng nói thêm. Ban đầu, nghe kỳ động ở Kiên Lương là tàn tích của Ca Lâu Thành, nhưng còn có một chuyện nữa là Ca Lâu Thành có tới hai mươi tháp lớn. Giờ tìm được di chỉ của cổ thành đó dưới đáy biển, vậy thì Ca Lâu Vương ngày xưa đã cho xây thành trên một vùng trải dài từ Kiên Lương, Hà Tiên rồi ra cả vùng biển ở Hòn Sơn Rái. Những chỗ này thật sự cách nhau không xa. Lúc lặn xuống đáy, anh thấy những tảng đá có kích cỡ khổng lồ nằm ngổn ngang, chúng vây quanh một kiến trúc cao và tròn. Cho rằng là tòa tháp nên anh mới bơi vào trong thì tìm được viên ngọc rết kia. Ngoài ra, xung quanh tòa tháp này còn có những bức tượng Ca Lâu La, cao như tòa nhà ba-bốn tầng. 

Cỗ quan tài tình cờ mắc vào lưới ông lão chính là một trong những cái xác được chôn dưới đáy tháp để trấn yểm, dung hòa thái âm cho viên ngọc rết của toàn bộ kiến trúc, vốn đã hấp thụ thái dương của trời đất, đem đến sự thịnh vượng lâu dài. Cân bằng trong âm dương nghĩa là vậy. Sau khi mất ngọc, cả tòa tháp chìm xuống biển sâu, cỗ quan tài này cũng chìm theo. Ngày nọ, có con Cá Mút Đá tình cờ bơi ngang xác chết trong cỗ quan, ăn thịt cái xác đó rồi hấp thụ âm khí, dần dần bị thi biến, hình hài biến dạng, trở thành loài Quỷ Biển

Sinh gõ mạnh lon bia đã cạn xuống bàn, “khà” một cái khoái chí rồi nói: 

– Vậy ra chuyến đi đập miễu lần này cũng hên nhỉ? Có khi khỏi cần đi Kiên Lương hả đại ca?

Hùng nhăn mặt: 

– Không biết được, Ca Lâu Thành có tới hai chục tháp, khả năng cao là mỗi tháp có một pháp bảo. Ví dụ thôi, là có Ngô Công Kim Thân đi, đâu thể biết được trung tâm của thành cổ, nơi cất giấu của viên ngọc rết này. Mà anh sẽ không làm theo cảm tính, một lần là đủ. Mày quên rồi hả Sinh?

Lúc này tôi có quá nhiều câu hỏi, không chịu được sự tò mò nên hỏi anh Hùng: 

Khoan anh ơi, em hỏi mấy này cái đã, thứ nhất: chuyện mình đi Kiên Lương có liên quan Ca Lâu Thành không? Thứ hai: em thấy anh quan tâm cục đồng đen, vậy nó với ngọc rết thì sao? Thứ ba: di chỉ dưới biển có chính xác là Ca Lâu Thành hay không?

Sinh định lên tiếng nhưng anh Hùng ngăn lại, anh nói: 

– Mày hỏi đúng. Để anh nói suy nghĩ của anh từ lúc đập miễu trên Ma Thiên Lãnh đến giờ. Thứ nhất, kỳ động mình sắp đi ở Kiên Lương, thú thật anh chưa biết vị trí chính xác, cho nên không chắc Ca Lâu Thành có dính líu đến, đồng nghĩa với việc bảo ngọc trấn Ca Lâu Thành có thể không phải ngọc rết Ngô Công Kim Thân mà là loại khác. Thứ hai: anh quan tâm đồng đen vì nó cũng là một pháp bảo thượng phẩm, kiểu gì cũng có cách dùng riêng. Với lại, theo những gì anh biết, đồng đen đó xác suất cao là Trấn Môn Thiên Đỉnh, loại pháp bảo dùng để khóa cửa tông miếu, trên mặt lại còn khắc hình chim thần, biết đâu trong Ca Lâu Thành có cơ quan nào đó sử dụng đồng đen để vận hành thì sao. Thứ ba: di chỉ anh thấy lúc nãy, khả năng cao nhất anh nghĩ chỉ có liên quan đến Ca Lâu Thành, có thể như là một quan ải vệ tinh. Tuy nhiên có một điểm hồi chiều Sinh kể mày nghe về Ca Lâu Vương là có thật, nếu đụng độ với Quỷ hồn Ca Lâu Vương thì hơi mệt đó!

Sinh cười hề hề: 

– Vậy mai mình đi Kiên Lương, làm gì căng!

Anh Hùng đứng dậy, vươn vai: 

– Không, không. Mai mình vẫn phải ra biển một chuyến.

Chúng tôi đánh một giấc đã đời, thức dậy thì cũng gần mười giờ sáng. Chuẩn bị đồ xong xuôi thì liền lên đường đến nhà ông lão. Vừa bước vào đã thấy xác nhang rơi đầy sân, trước hiên nhà có một cái miễu mới được dựng lên, trên đó là di ảnh của bà lão và cái vỏ sò. Chắc tối qua lúc chúng tôi nhậu say bí tỉ, ông lão cũng đã lo xong mọi chuyện. Thấy chúng tôi tới, ông liền lật đật chạy ra, cung kính cúi đầu làm tôi cũng phải cảm thấy ngại. Anh Hùng chào ông rồi đi luôn vào vấn đề chính về cuộc trao đổi. Ông lão dẫn chúng tôi ra chỗ đậu thuyền. Anh Hùng phóng lên trên rồi nói vọng xuống: 

– Con xin phép được lấy cái vô lăng nghe!

Anh kết ấn, một tiếng rắc vang lên giòn khấu. Ông lão vẫn không có phản ứng gì cả. Thật ra tôi nghĩ ông lão biết ơn thì biết ơn, chứ chắc cũng có cười trong bụng, ai mà đi lấy cái vô lăng làm thù lao thế này, thợ mộc làm vài buổi là xong. Tôi thì nghĩ anh Hùng làm gì cũng có lý do nên chỉ đứng im lặng nhìn.

Anh phóng xuống rồi nói: 

– Ông cho con hỏi. Ai là người thợ làm ra cái vô lăng này?

Ông lão đáp: 

– Một người bà con của lão, làm thợ mộc ở Nam Du.

– Ông có địa chỉ không? Cho con xin?

Sinh lên tiếng: 

– Đại ca, anh nói mẹ ra đi, úp mở chi hoài vậy?

Anh Hùng nhăn mặt rồi ném cái vô lăng cho Sinh, nó soi kỹ một hồi thì thốt lên: 

Kinh văn?

– Đúng, trên đó là kinh văn, ngôn ngữ gần giống tiếng Phạn trong Phật Giáo. Anh chưa đọc được chính xác, nhưng khả năng cái vô lăng này làm từ một khối gỗ có xuất xứ liên quan đến Ca Lâu Thành. Lần ông đây gặp quỷ biển với tối qua, con quỷ đủ sức cắn nát tàu, nhưng nó không dám làm, chính là vì cái này! Nếu tìm ra nguồn gốc khúc gỗ, có thể giải đáp được ba câu hỏi tối qua.

Sinh nhìn kỹ vào ký tự thêm lần nữa, có vài đoạn chen vào hình một con chim có đầu người. Rồi nó quay sang ông lão, giọng nói đầy hào hứng: 

– Nào ông, địa chỉ?

Ông lão nói: 

– Không muốn làm mất hứng mấy thầy, nhưng mà ổng mới chết. Đêm qua. Tui đang định bắt tàu đi Nam Du đây…

Thì ra thứ cứu mạng ông lão lại là cái vô lăng có khắc kinh văn trên đó, nhưng người làm ra thứ đó đã chết. Liệu bọn Hùng Bonsai sẽ lên đường đi Nam Du cùng ông lão, hay tiếp tục đi Kiên Lương? Mời các bạn theo dõi kỳ sau sẽ rõ. 

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Trần Văn Hậu

Share