Bốn người xanh mặt khi nghe nói nhà kho của Ba Lành lại nằm ở Hòn Tre.
Nhớ lại cảm giác hòn đảo u ám lúc ban sáng kèm với sống lưng rợn rợn làm tôi khô cả họng. Anh Hùng đảo mắt nhìn cả nhóm một lượt, kiểu như dò ý mọi người xem họ có muốn đi tìm nhà kho hay không, không thì anh đi một mình cũng được. Tú Linh thì quay lưng đi, tỏ ra bình thản; Sinh chỉ lo nốc rượu rồi chê không ngon bằng Gò Đen. Anh Hùng quay sang Quý, nói:
– Anh có ghe chở tôi ra đó được không?
Quý nhấp ngụm rượu, bảo:
– Sao không lấy ghe chú Năm đi kìa?
Anh Hùng nói:
– Ghe ổng sắp hư rồi. Anh là thợ mộc, muốn thấy tận mắt thì ra cầu cảng mà nhìn. Giờ liều sấn vô cũng được, nhưng bọn Thối Nha mà cắn một phát là hư tàu, tội ổng!
Quý cúi mặt, kiểu như anh đang suy nghĩ lung lắm, xong rồi anh ngẩng lên bảo:
– Ghe thì tôi có, nhưng các anh tự đi, tôi không đi chung, vì còn lo đám cho ông già. Phần thì tuy tôi biết về lục lâm nhưng tánh tui ghét nó, hứa với lòng không dính dáng vô rồi.
Anh Hùng gật đầu, bảo chỉ cần vậy là được. Quý hỏi khi nào đi, anh Hùng bảo càng nhanh càng tốt, Quý hất hàm ra sau, ý nói dưới bến sau nhà có cái ghe dưới đó, tự đi. Ba người anh Hùng, Tú Linh và Sinh nhất loạt đứng dậy đi thẳng ra sau, Tú Linh quay lại mắng:
– Thằng lề mề này, đi lẹ, chế táng cho bây giờ!
Chiếc ghe loại câu mực nhỏ, nhưng còn mới và chắc chắn, anh Hùng nhìn mà tấm tắc hoài:
– Đồ của hàng thịt làm có khác.
Tôi hỏi có gì khác biệt, anh Hùng bảo nhìn kỹ từng tấm ván. Tôi cúi xuống xem thật kỹ. cCúng chi chít những ký tự, có thể là kinh văn (đi với họ ít nhiều tôi cũng có chút kiến thức). Tú Linh nói thêm:
– Ghe này không dùng đinh tán hay bù-lon gì đâu. Toàn dùng Lỗ Ban Tỏa ghép gỗ lại thôi. Tuy làm thủ công nhưng thách nhóc dùng lực tách nó ra được. Có cái này rồi thì đi qua vùng nước của mấy con Thối Hồn Nha cái một.
Nghe Thối Hồn Nha thì tôi lại run lên. Những con vật huyền thoại hồi sáng chỉ nghe tiếng rít gió với đập nước cũng đủ làm tôi ghê ghê, nhưng chẳng biết hình thù nó ra sao. Tú Linh nói vậy không biết cô ta trị được bọn chúng hay không. Dù sao thì thú thật tôi cũng hơi nghi ngờ khả năng đập miễu của Tú Linh. Cô ta là Tẩu Lộ mà.
Bốn chúng tôi ngồi gọn trên chiếc ghe. Sinh phụ trách chạy, máy dầu thường giống loại ông Năm nên Sinh chạy ngon ơ. Chúng tôi đi thẳng một mạch về hướng Hòn Tre hay còn gọi là Đảo Bia Mộ. Cùng là đi trên biển bằng ghe như lúc sáng, nhưng hiện giờ tôi không tài nào cảm thấy hào hứng nổi.
Mặc dù biết tôi đang chung thuyền với những con quái vật giới lục lâm cộng với cả cái Phù trên vai, nhưng những thứ chưa biết luôn làm chúng ta lo sợ. Giống như ban sáng, hình ảnh một hòn đảo đầy bia mộ nhìn thẳng ra biển, sương mù cùng những quái vật trên đó, trên hết là lời dặn của anh Hùng: tại sao tôi đừng chơi dại bật Hổ Phù lên?
Hòn Tre hiện ra trước mắt. Sương mù lúc sáng đã tan bớt, chỉ có một hòn đảo nhìn bình thường hết sức nếu không tính tới cả ngàn tấm bia quay thẳng ra biển. Vẫn còn gần cả cây số mới đến vùng lãnh địa của bọn Thối Hồn Nha, thấy anh Hùng đang ngồi ở mũi suy tư, tôi hỏi:
– Sao vậy anh, có gì khó nghĩ hả?
Anh vẫn nhìn xa xăm, bảo:
– Anh thấy có chuyện gì đó cấn cấn, kiểu như… vụ này không đúng. Những thứ lẽ ra phải theo chính xác những gì anh tính nhưng lòng vòng một hồi lại vô ngõ cụt.
Tôi hỏi chỗ nào không đúng thì anh chỉ lắc đầu, bảo là tôi chưa hiểu được, nói ra chỉ tổ làm tôi lo thêm thôi. Bỗng anh quay sang Tú Linh, nói:
– Hàng rong đi biển em có đem đúng không?
Tú Linh nói có. Hồi sáng do mình tránh nên không vào, giờ muốn vào để cô ra tay cho. Sinh vừa lái tàu, nghe vậy bỗng cười kiểu châm chọc:
– Làm được hông à nghe chị đẹp, hông thôi em cứu hổng nổi à nha.
Chỉ thấy Tú Linh khịt mũi, cười mỉa mai.
Bỗng đâu sương mù lại nổi lên, đặc hơn cả hồi sáng, tôi hỏi anh Hùng lý do sao lại vậy, anh ấy bảo:
– Sương mù này không phải sương mù tự nhiên, đồ trấn yểm hết đó. Không phải dân lục lâm đi vô thì sẽ không sao, còn nếu là lục lâm thì âm khí, dương khí trên mình hỗn độn, tự động kích hoạt địa thế được yểm sẵn. Bọn Thối Hồn Nha cũng vì thế mới thức giấc, mày sẵn sàng chưa?
Tôi gật đầu đầy mạnh dạn. Anh Hùng kêu Tú Linh bước lên. Xung quanh tôi bắt đầu vang lên những tiếng đập nước và rít gió như ban sáng. Tôi thầm nhủ sắp chạm trán rồi, để xem bọn nó tài phép cỡ nào!
Anh Hùng quay sang bảo tôi bám vào thuyền cho chắc. Tại thuyền nhỏ, lát nữa rung lắc mạnh không khéo tôi lại văng xuống biển. Đầu mũi, Tú Linh đứng chống nạnh nghĩ ngợi gì đó rồi nhìn xung quanh, lấy trong cái túi nhỏ ra vài cây kim châm cứu châm vào huyệt vị ở quanh mắt. Thuyền chúng tôi chầm chậm tiến vào màn sương, nhìn xa không quá mười mét. Một tiếng đập nước rất lớn, sau đó là tiếng gào rú man dại. Thình lình, từ màn sương phía trước, bay đến một cái đầu người khổng lồ. Miệng nó há to ra như miệng giếng đen ngòm. Tóc rất dài, bết lại bởi nước.
Thối Hồn Nha đã xuất hiện, mình cá heo, đầu người, răng nhọn, tóc dài, chuyên ăn linh hồn. Tuy bản thể của nó cũng là linh hồn, giống như Thiên Ma Thù mà anh Hùng gặp ở Mộ Hồ Ly, loài Thối Hồn Nha này cũng có thể gây tác dụng vật lý. Tôi giật mình kinh hãi một phen, chỉ thấy Tú Linh vẫn điềm tĩnh đứng đầu mũi tàu. Cô vung tay, cái đầu đó hóa thành tro bụi. Con quái ngư đầu tiên vừa ngã ra thì trong màn sương, bóng dáng của những cái đầu khác đang ngóc khỏi mặt nước, nhìn trân trân vào bốn chúng tôi.