[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 74: Xác ôm lấy xác

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 74: Xác ôm lấy xác

Kỳ trướcHùng đã thắp lên “mặt trời” bằng ngọn lửa lưu ly. 

Anh Hùng nói theo truyền thuyết thì Sát Đại Phù muốn ăn Mặt Trời. Giờ đã đốt Mặt Trời lên cho nó, tiếp theo nên châm lửa vào những bình chứa dầu lưu ly mà những bức tượng tỳ nữ đang bưng, kích hoạt cơ quan để đôi cánh của Sát Phá Chủy mở rộng hơn. Anh cũng không quên căn dặn, tất cả đều từ suy luận mà ra cho nên phải hết sức cẩn thận. Đoạn, anh cầm ngọn đuốc tiến về phía dòng dầu lưu ly trên bức tượng gần nhất rồi quay về sau nhìn cả bọn. Tôi khẽ gật đầu. 

Anh Hùng đứng cách mấy bước chân, chìa tay, chầm chậm đưa ngọn đuốc lên phía trên rồi lắc mạnh. Những miếng vải nhỏ thấm lửa đầu rơi xuống, rồi một tiếng “Phựt!” vang lên, lửa lưu ly bắt rất nhanh, cả căn phòng rực sáng đến nổi có thể thấy rõ từng ngóc ngách, từng cảm xúc trên khuôn mặt của những bức tượng tỳ nữ. Chúng tôi đưa tay che trán khỏi sức nóng, hướng mắt về phía chim thần Sát Phá Chủy, chờ đợi nó dang đôi cánh ra.

Nhưng sự kiện xảy đến tiếp theo không phải vậy. Chuyển động là có nhưng không phải đến từ chim thần mà là từ hàng chục bức tượng tỳ nữ, chúng đang quay đầu về phía cánh cửa, chỗ chúng tôi đang đứng tụ lại, miệng chúng động đậy rồi cằm bị tách ra, đôi môi mở rộng, vòm họng đen ngòm. Bất chợt, trong một sát na, bả vai tôi đau dữ dội, rồi một lực tác động không biết từ đâu đè tôi gục xuống trên đầu gối. Anh Hùng thấy cảnh đó liền lao đến chỗ Thùy bằng tốc độ kinh hoàng rồi chụp cổ cô ấn xuống, Tú Linh kế bên cũng đã cúi cả người sát mặt đất, tôi nghe những tiếng “Cạch! Cạch!” vang lên giòn giã. Rồi từ cửa miệng của những bức tượng, cả trăm mũi tên phóng ra như muốn xé nát căn phòng. Hàng loạt tên bay vèo vèo trên đầu, nếu không nấp xuống chắc bị bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong rồi. 

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong vòng chưa tới ba giây. Một lát sau thì tên mới dừng bắn. Ngồi dậy, bàng hoàng nhìn vào mắt nhau, chúng tôi trút một hơi thở nặng trịch, vừa thoát chết trong gang tất. Những bức tượng sau khi phóng tên thì quay đầu về vị trí cũ nhưng vẫn chưa chịu ngậm miệng lại. Thay vào đó, từ phía bên trong bắt đầu chảy ra một dòng dầu lưu ly khác, cảm giác mức độ dầu chảy ra lần này nhiều gấp đôi nếu so với khi chảy ra từ chiếc bình. Dòng dầu này men theo mảnh vải khoác trên mình tượng, rót vào những cái rãnh, dẫn đến tượng chim thần Sát Phá Chủy. 

Anh Hùng bảo: 

– Lần này căng à. Cơ quan này chắc dựa vào nguyên lý hoạt động dây chuyền, phải tác động vào những bộ phận khác nhau trong căn phòng mới được. Lúc nãy hơi gấp rồi. Thùy, em còn quên đoạn nào trong câu chuyện em vừa kể không? Chi tiết nhỏ cũng quan trọng lắm đó!

Thùy vừa bị úp mặt xuống sàn, gò má vẫn còn dính tí cát. Cô phủi phủi, ngẫm một hồi rồi thốt lên, giọng nói nghe như đang xin lỗi: 

– Em quên mất, đoạn cuối của câu chuyện còn nhắc đến sự việc được Hoàng tử Rama cứu khỏi Hách Mật An Tỳ nữa.

Tú Linh chậc lưỡi: 

Cứu như thế nào em?

– Hoàng tử Rama đem chiếc nhẫn của nàng Sita tới hang động, cầu xin thần Mặt Trời hãy buông tha cho Sát Phá Chủy. Nàng Sita là biểu tượng của thủy chung, đức tính hy sinh, chiếc nhẫn của nàng chính là báu vật của trời đất nên thần Mặt Trời đồng ý ngay.

Chiếc nhẫn đó sau này thì sao em?

– Sau này, nàng Sita bị chằn tinh bắt cóc. Sát Đại Phù đã đánh nhau với nó nhưng bị nắm được điểm yếu. Sát Đại Phù chỉ gắp được chiếc nhẫn bay về báo với Hoàng tử Rama, sau đó tự đâm đầu xuống vực tự vẫn vì nỗi nhục bại trận. Lúc này, đau buồn nhất phải kể đến Sát Phá Chủy. Nó ngồi ở bờ vực ngày đêm khóc thương, vì lông cánh đã cháy gần hết nên không tài nào bay xuống dưới được. Nó nguyền rủa thần Mặt Trời rồi cũng gieo mình xuống theo em mình…

Anh Hùng lầm bầm: 

– Chiếc nhẫn… Chiếc nhẫn…

Chợt mắt anh nheo lại, nhìn sang phía bức tượng chim thần Sát Phá Chủy như nhớ lại chi tiết gì đó. Đoạn anh móc chiếc búa khắc rồng phượng ra, rồi nói tiếp: 

– Ngày xưa chú Ba đi cùng người bí ẩn tự xưng là Lý sư phụ vào đây, không biết mục đích là gì nhưng chú có nhắc tới Ngô Công Kim Thân, nghĩa là đã đi qua ải này.

Anh móc đèn pin soi kỹ chiếc búa. Ngay tại điểm tiếp giáp giữa lưỡi búa và cán búa có một vòng kim loại quấn ngang, phải soi vào trong mới thấy được vì phần lớn đã bị lưỡi búa che mất, lờ mờ trên đó có dòng chữ viết bằng kinh văn. Tú Linh nhìn anh Hùng, ánh mắt cô trợn trừng, có vẻ như cô cũng bất ngờ vì lâu nay có búa mà không biết có nhẫn, lần đầu tiên tôi thấy cô như vậy. Cô mấp máy: 

Dành cho sự đau khổ của nàng Sita.

Anh Hùng nghe đến đó, không chút do dự, vung tay chém mạnh vào đáy của lưỡi búa trong sự ngỡ ngàng của toàn thể chúng tôi. Lưỡi búa này tôi nghĩ chỉ là thứ kim loại được rèn bình thường hay sao ấy, vừa rớt khỏi cái cán khắc rồng phượng liền đen lại rồi rã ra thành tro. 

Anh Hùng tháo chiếc nhẫn rồi cất cái cán vào ba lô, đoạn tiến về phía tượng chim thần Sát Phá Chủy. Săm soi chỗ cái mỏ một hồi thì vặn đúng chốt lẫy. Cái mỏ mở ra, bên trong đúng thật là có dấu để đặt một vật hình tròn lên. Vừa xong, tôi lại nghe thấy tiếng những thứ cũ kỹ di chuyển. Bánh răng chuyển động âm vang khắp tòa điện. Tay của những bức tượng tỳ nữ mở miệng bắt đầu chuyển động, tay bưng bình đưa xuống hứng lấy một nửa dòng dầu lưu ly làm nó bớt chảy xiết. Đôi cánh chim thần Sát Phá Chuỷ lần này dang rộng. Tôi thấy hình ảnh bức tượng chim thần Sát Đại Phù nhỏ nhoi đang rúc đầu vào mé cánh của anh mình. 

Anh Hùng quay sang hỏi Thùy: 

– Còn chi tiết nào nữa không em? Phải chắc là đã đủ hết nghe. Theo như bố trí với mọi sự sắp đặt nãy đến giờ thì căn phòng này được thiết kế dựa theo truyền thuyết đó đó.

Thùy ngẫm một hồi rồi nói là đủ cả rồi, lần này là chắc trăm phần trăm. Anh Hùng nói chúng tôi dù vậy cũng phải đề phòng chứ không chủ quan nữa. Nói rồi anh đốt đuốc, thận trọng tiến về phía dòng dầu lưu ly rắc lửa lên. Chúng tôi nín thở chờ đợi kết quả.

Nhưng không được!

Bức tượng chim thần không hề cử động thêm gì nữa, thay vào đó là cái miệng mở rộng hơn, thiếu điều gấp đôi lúc trước của lũ tượng tỳ nữ, rồi hàng trăm mũi tên bay vèo vèo trên đầu chúng tôi. Tôi nghe anh Hùng chậc lưỡi, Tú Linh thì như muốn hét: 

Mẹ nó, còn thiếu cái gì nữa vậy?

Câu hỏi tu từ đầy phẫn nộ của cô vừa dứt cũng là lúc tên ngừng bay. Giờ tên ghim lởm chởm trên những bức tường của tòa điện, rồi xác tên bị xé đôi sắp lớp dưới sàn như lá bàng sân trường. Anh Hùng thở dài, quay sang nói với tôi: 

Không được rồi chú em ơi, không lẽ lại bắt mày phải đọc lại bốn câu thơ? Làm vậy nguy hiểm lắm. Chậc, lần này về nhất định khai phù, cứ chọc ngoáy Thiên Hổ bị nó vật chết không kịp ngáp chứ chẳng chơi!

Tôi nghe đến đoạn bị vật chết tuy cũng thấy sợ sợ nhưng không thể phủ nhận được sự hân hoan đang dâng lên trong lòng. Cuối cùng thì tôi cũng có thể giúp cả đoàn, hay là tại tôi muốn thể hiện với Thùy nhỉ? Hừm, để vậy hoài có vẻ không ổn. Đành vậy, giờ ngồi chờ quyết định của anh Hùng chứ không vội đọc bốn câu thơ. Ca Lâu Vương để lại một bài toán tưởng chừng như vượt quá sức bọn tôi, cảm giác bất lực bắt đầu xuất hiện trong suy nghĩ mỗi người. Anh Hùng suy nghĩ gì đó lung lắm, rồi đột nhiên mặt anh giãn ra, lập tức lục tìm trong ba lô một lúc sau lấy ra được nửa mảnh đồng đen hình tròn nhặt được trong mộ Reahu. Có vẻ anh định đứng dậy lao đến chỗ nào đó để tra cục đồng đó vào. Tuy nhiên vừa mới đứng dậy, mặt đất rung chuyển dữ dội. Bỗng nền nghiêng hẳn sang một bên, tựa hồ như cái dĩa để trên cát chảy, làm cả đám bọn tôi ngã nhào vào góc. 

Bình thường thì cú ngã đó không sao, thế nhưng hiện giờ căn phòng đang có rất nhiều dầu lưu ly, nền nghiêng sang một bên khiến dầu đổ hẳn về phía bên này, lửa trên quả cầu vẫn đang cháy hừng hực, chực chờ rơi xuống chỉ một mồi nhỏ thôi cũng đủ biến bọn tôi thành người quay. Anh Hùng cũng nhận thấy tình thế hết sức cấp bách, một mặt bảo bọn tôi đu bám lên các cây cột chờ đợi, rồi anh băng thẳng qua đống dầu nhớp nháp, nhắm đến một bức tượng tỳ nữ trong góc. Dầu trơn làm anh suýt té mấy lần, đến khi nền nhà bỗng sụp nghiêng xuống một ít nữa thì anh té hẳn. 

Chúng tôi dù biết anh đang liều mình vì cả đám nhưng cũng chẳng biết giúp đỡ thế nào được, đành làm theo lời anh nói là bám chặt vào cây cột. Nền nhà vừa nghiêng vừa trơn nhẫy, dù anh đã trang bị giày đinh nhưng di chuyển cũng hết sức khó khăn chậm chạp. Lúc này tôi cảm nhận nền nhà rung nhẹ, chuẩn bị cho đợt sụp tiếp theo. Hùng có lẽ cũng hiểu được chuyện đó. Anh bắt đà phóng thật mạnh, tay cầm mảnh đồng đen vươn ra hết sức, nhắm đến phần ngực một bức tượng tỳ nữ.

Chúng tôi im lặng, nín thở, cố căng mắt ra trong ánh sáng lập lòe của căn phòng, theo dõi từng bước chân của anh Hùng. Mặt đất rung chuyển rồi sụp xuống, nền lúc này nghiêng dễ đến hai mươi độ, cú nhảy của anh vừa đáp ngay đích đến, mảnh đồng nằm gọn vào phần bị khuyết trên thân tượng. Tiếng cạch vang lên, hệ thống mật đã di chuyển, lúc này nếu thất bại rồi để tên bắn ra, mười phần chắc mười là thân thể cả đám đều ghim đầy tên. Tiếng cơ quan vang ngày một to, nền đất rung nhẹ. Tôi cảm nhận rằng nó không giống như sắp sụp xuống thêm nữa. Quả nhiên đúng như vậy, từ các hốc tường những viên gạch di chuyển, để lộ ra một khe nhỏ, không lớn lắm nhưng cũng rút bớt dầu lưu ly chết người đó đi. 

Vừa lúc ấy, đám ba người bọn tôi cũng đến giới hạn chịu đựng, buông tay phóng xuống. Cả bọn còn chưa kịp hoàn hồn, tức thì bức tượng chim thần đang chầm chậm dang đôi cánh ra. Đầu tượng chim Sát Đại Phù ngẩng lên cao. Các cánh tay tỳ nữ nối thành một đường dài dẫn lửa từ quả cầu rót thẳng vào miệng tượng. Liền theo đó, những tiếng bánh răng di chuyển nặng nề làm cả căn phòng kêu lên ầm ầm, tựa hồ như có thể đổ sập bất cứ lúc nào. Từ phía trên đầu tượng Sát Phá Chủy, trần nhà tách ra làm hai, để lộ ra một lỗ hổng, đồng thời, tượng chim thần được nâng lên chui tọt vào lỗ hổng đó. Thì ra phía dưới chân tượng có một cái cầu thang ngầm, khi bức tượng được đẩy lên, phần cầu thang này mới xuất hiện. Có ánh sáng lân tinh màu đỏ phát ra từ phía trong, anh Hùng nói khả năng rất cao lối đi này sẽ dẫn đến chánh điện của công chúa. Chúng tôi ai nấy cũng hồ hởi, phần vì vừa thoát nạn, phần vì đích đến đã ở rất gần.

Nhưng thật xúi quẩy, chúng tôi chưa kịp mừng với nhau thì bức tượng chim thần Sát Phá Chuỷ ôm em bắt đầu cử động, chiếc nhẫn nó đang ngậm trên miệng rơi xuống vì cái mõm đang dần há to. Một âm thanh chói tay nghe như tiếng còi xe vang lên, bốn bức tường và trần nhà rung dữ dội, kèm theo đó là tiếng tạch tạch như ai đang mồi lửa phát ra từ trong họng chim thần, tôi trợn mắt khi nhận ra chuyện gì sắp đến, Sát Phá Chuỷ sắp phun lửa mất rồi! Anh Hùng hối cả bọn chạy mau vào hang động, chỉ vừa kịp lúc ngọn lửa xối ra từ cửa họng chim thần, dội thẳng vào khối cầu kim loại làm nó đỏ ửng. Màu đỏ đậm đến nỗi mặc dù đã bị vây quanh bởi đám lửa vẫn thấy được hình hài tròn trĩnh đang bị thiêu đốt của nó. 

Chúng tôi mặc dù đứng sâu trong hang để quan sát nhưng vẫn cảm nhận được sức nóng kinh người từ lửa dầu lưu ly. Thuỳ nói, giọng pha chút xúc động: 

– Tình anh em của Sát Phá Chuỷ và Sát Đại Phù có lẽ đã làm Ca Lâu Vương động lòng. Sát Phá Chuỷ vì thương em đau lòng mà tự vẫn, nhưng nó đau mười thì cha nó là Ca Lâu La đau một ngàn. Chắc Ca Lâu Vương chính là người cho xây tòa tháp này một là để làm vừa lòng chim thần Ca Lâu La, suốt đời để đứa con ngài thiêu đốt Mặt Trời; hai là nhắc nhở đến tình phụ tử, tình anh em trong một nhà mỗi lần ông mở cổng đi vào mộ công chúa…

Tôi nghe thì nghe vậy thôi. Nói không tin cũng không phải, nhưng cái cơ quan mà Thuỳ hết mực cảm kích vừa suýt lấy mạng cả đám, nên tôi chỉ cười cho cô thấy vui.

Chúng tôi đứng xem cũng chẳng lâu. Anh Hùng xốc lại tinh thần bằng một điếu thuốc, trước khi châm lửa không quên lau chùi dầu lưu ly bám trên người thật kỹ lưỡng. Tôi và Tú Linh cũng làm một điếu, không gian bao phủ bởi màu đỏ thỉnh thoảng có đốm lửa nhảy múa trông cũng vui vui. 

Cửu Long Quái Sự Ký 73

Tôi hỏi anh vì sao anh biết cục đồng đen đó là mấu chốt, và tại sao trên tượng người nữ đó lại khuyết đúng chỗ đó? Anh kéo một hơi thuốc, nhả ra rồi nói bằng giọng quả quyết chắc nịch: 

Thật ra chúng ta đã làm đúng bước để khởi động cơ quan dẫn lên cầu thang. Tuy nhiên, có người nào đó đã phá vỡ thế trận cơ quan đó bằng việc phá bỏ một chốt lẫy – chính là cục đồng, hòng ngăn chặn việc đi lên phòng của cô công chúa đó mà thôi. Anh chỉ đoán lờ mờ được kế hoạch gì đó đằng sau tất cả những việc này. Nhưng mà lúc nãy đảo mắt quan sát, anh thấy trước mỗi ngực tượng nữ hầu đều có một vật gì đó nhô lên, thế là thử vận may thôi.

Tôi gặng hỏi mãi anh ấy cũng không nói gì thêm về chuyện này nữa. Dù vậy, việc “linh cảm” của anh Hùng đạt đến cỡ đó, cũng khiến tôi khó nghĩ.

Nhìn vào lối đi lên cầu thang, tôi đã thấy không còn ánh sáng của đèn cầy vĩnh cửu nữa. Hai bên lối đi là những bức tượng bán thân của những người đeo mặt nạ chim thần, đếm ra có tổng cộng mười tám bức, chắc là những vị tư tế. Cuối cầu thang là cánh cổng vừa hai người dẫn vào một gian phòng nhỏ. Chính giữa phòng có một chiếc giường treo rèm phủ kính tứ phía, ánh sáng đỏ nhuộm lên một màu chết chóc lên khắp nơi, nhưng không hiểu sao tôi rất chắc chắn đây chính là phòng của công chúa. Chúng tôi chưa ai nghĩ đến chuyện giở rèm ra xem bên trong có gì mà chỉ đi quanh phòng dò xét. Tính ra nếu căn phòng này không liên quan thì cũng không cần thiết phải kéo rèm lên, cứ nhằm lối đi lên bên gian trái mà bước tiếp thôi. Tôi còn mong như vậy. Rắc rối là một món ăn nếm mãi thành ra ngán ngược cổ họng rồi. 

Đi một hồi, tôi thấy một cái bàn trang điểm, trên đó có hai chiếc lược và hai cái kiếng nhỏ. Chậu hoa ngàn năm không ai chăm nên thân cây giờ đã hoá tro mất tăm. Thấy không có gì đặc biệt nên tôi quay lên xem ba người bọn họ. Thuỳ đang đứng cạnh một chiếc bàn to hơn, chắc là chỗ học hành của công chúa. Tú Linh đang đi dọc bờ tường xem bích hoạ hoặc tìm kinh văn gì đó. Còn anh Hùng thì đang đứng săm soi mấy tấm rèm. Tôi tá hoả khi thấy anh tính giơ tay mở nó ra xem. Định ngăn anh lại nhưng tiếng gọi của Thuỳ đã kịp chen ngang, tôi nhìn sang, thấy ánh mắt cô lộ rõ vẻ hoang mang. Cô ấp úng: 

– Anh có thấy…thấy gì đó ngộ ngộ không?

Tôi lắc đầu. Thuỳ nói tiếp: 

– Vật dụng trong phòng này… sao nhỉ, ngộ lắm, có điểm gì đó bất hợp lý với nó… mà sao em không nghĩ ra nó là cái gì vậy? Anh?

Tiếng Thuỳ gọi tôi bằng anh nghe ngọt quá, bất giác mấy câu nói của cô lọt từ lỗ tai này qua lỗ tai kia. Đang mê mẩn, Thuỳ gọi phát nữa tôi mới bừng tỉnh còn Thuỳ nhìn tôi ngơ ngác. Tôi đỏ mặt quay đi, chưa kịp giải trình thì nghe tiếng anh Hùng: 

Lại đây coi cái này nè mấy đứa!

Tiến đến đứng sau lưng anh (giờ ảnh kéo cái màn ra luôn rồi, trời ạ). Trên giường lại là ba bức tượng khác, tư thế khá giống với tượng chim thần ôm em bên dưới. Điểm khác biệt ở chỗ thay vì tượng chim, thì ở đây là tượng người, và còn có một cái tượng thứ ba choàng tay khoác lên vai hai cái tượng còn lại, nhưng trông không hùng dũng như bên dưới, mảnh khảnh nữa là đằng khác. Tôi nói: 

– Tượng phụ nữ hả anh? Chẳng lẽ là con gái của Ca Lâu La?

Không thấy ai trả lời, anh Hùng và Tú Linh nhìn tôi ngộ lắm, Tú Linh nói: 

– Tượng gì? Tượng nào? Đây là ba cái xác mà!

Hùng Bonsai cuối cùng cũng phá giải được các cơ quan, mở ra con đường dẫn tới phòng của công chúa. Ở đây, cả nhóm phát hiện ra ba cái xác ôm nhau. Xác ấy là của ai? Đón đọc kỳ sau sẽ rõ. 

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Trần Văn Hậu

Share