[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 83: Kết cục của Từ Khoái

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 83: Kết cục của Từ Khoái

Kỳ trướcTrong trận chiến với Từ Khoái, Hùng Bonsai buộc phải gọi ra Hộ pháp thủ thân là thần hủy diệt Shiva. 

Từ Khoái không thể giấu nỗi kinh hãi trào dâng trong ánh mắt, thiếu điều môi gã xệ xuống khi chứng kiến hình ảnh một kẻ hậu sinh hùng dũng hiên ngang đứng trước mặt gã, thậm chí cảm giác như cao hơn một cái đầu. Sau lưng anh Hùng là luồng pháp khí tựa hồ chỉ như làn khói nhưng lại dày đặc và cuộn trào không ngừng, ngưng kết thành hình ảnh thần Shiva (ít ra Tú Linh cũng nói vậy) đang dang tay quả thật không khỏi khiến người khác trầm trồ, chẳng thể tin nổi nếu không nhìn tận mắt. 

Căn phòng vốn dĩ được chiếu sáng một ánh đỏ khiến chúng tôi thỉnh thoảng phải chớp mắt vì mỏi. Tuy nhiên không hề nhìn lầm, từ khóe mắt anh sáng rực, chính là cảm giác tôi đã gặp mấy lần lúc trước. Đôi mắt anh trừng lên, bên trong hai con ngươi là hai vòng lửa hình tròn, hoàn hảo như hai chiếc nhẫn đang xé lửa xèn xẹt. Hình ảnh đó làm tôi nghĩ đến đôi mắt của Ngộ Không – Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhưng có lẽ đó chỉ là truyền thuyết. Trường hợp mắt anh Hùng có chăng chỉ là “tác dụng phụ” của việc triệu hồi Shiva. Tôi không tài nào lý giải được.

Pháp khí càng ngày càng dày đặc hơn, áp đảo hẳn quỷ khí của Từ Khoái, gã ôm thương tích đầy mình nay lại gặp chuyện dị thường, khó tránh khỏi cảm giác hoang mang tột độ, hai tay cứ run lẩy bẩy chẳng còn tí sức, thậm chí chẳng thấy Tạp Thực Đẩu xuất hiện mặc dù gã đã thi ấn cả chục lần. Về phần anh Hùng, anh vẫn đứng gần như bất động, khuôn mặt chẳng hề có miếng cảm xúc nhưng tôi hiểu phần nào, đó là khi cơn giận dữ đã lên đến đỉnh điểm. Rõ ràng anh ấy có ác cảm và mối thù gì đó rất lớn với Từ Khoái, nhưng tại sao cho đến khi gã ta tung ảo thuật sương mù thì anh Hùng mới thức tỉnh được thần Shiva với cơn phẫn nộ vô bờ bến này? Trong ác mộng Từ Khoái tạo ra, điều ghê gớm gì đã xuất hiện? Thêm một điều khiến tôi chẳng thể lý giải nổi, chỉ đành đợi mọi chuyện xong xuôi, hỏi trực tiếp anh thì may ra. 

Vừa mới dứt dòng suy nghĩ, phía góc phòng, anh Hùng trong trạng thái Hộ Pháp thủ thân, tung một cú đấm thẳng vào mặt Từ Khoái làm đầu gã đập mạnh vào tường, tạo nên một âm thanh khủng khiếp. Sau đó là một cuộc tấn công kinh hoàng và hoàn toàn nghiêng hẳn về anh Hùng, Từ Khoái thậm chí chẳng thể đỡ nổi một đòn, cứ mỗi lần Từ Khoái sắp nằm gục ra đất thì anh Hùng lại đá gã lên và cứ thế đánh như tập với bao cát, điều làm tôi ngạc nhiên là những đòn này hết sức dã man, Mặc dù tôi chẳng ưa gì gã, nhưng cách hành xử của anh Hùng lúc này quá khác biệt, ra đòn hết sức tàn bạo, chốc lát mà anh đã bẻ cả hai tay và hai chân của gã ta, vặn đến gần đứt khiến gã kêu lên đầy đau đớn pha lẫn là tiếng khóc và van xin gì đấy, Tú Linh vẫn còn ngạc nhiên nên cũng chẳng buồn phiên dịch.

Nhận thấy mọi chuyện có vẻ như trở nên không ổn và anh Hùng đang dần mất kiểm soát, linh tính mách bảo ngay lúc này tôi phải làm gì đó, tôi đã thử hét tên và ném đá về phía anh như vô ích, anh có lẽ đã bị cơn giận dữ kiểm soát. Suy nghĩ về chuyện có thứ gì đó đang chi phối hành động của anh, lợi dụng cơn phẫn nộ từ ác mộng mà Từ Khoái đã tạo ra, tôi quay sang Tú Linh, nói: 

– Bà chế, làm cái gì đi chứ!

Tú Linh tỏ ra khá bối rối, lần đầu tôi thấy cô ta như vậy: 

– Nhóc nói thì hay lắm, làm là làm cái gì!

Đột nhiên, cả tôi và Tú Linh cũng như Thùy như chết đứng, khi luồng pháp khí màu vàng phía sau anh Hùng, tựa như mọc ra thêm một cái đầu nhìn trừng trừng vào bọn tôi đầy dò xét, kiểu như coi có phải là kẻ thù hay không để mà… vặt tay chân như Từ Khoái! Nước lúc này đã đến cổ, buộc phải hành động, tôi không nói nhiều, chỉ kịp gọi Thiên Hổ rồi lao về phía anh Hùng. Có lẽ Tú Linh cũng hiểu, liền phóng kim vào hai vai anh. Mục đích việc này là để củng cố tam muội chân hỏa vì khi chúng ta bị mất kiểm soát, bị ma quỷ nhập tràng hay thứ gì đó yểm lên người, tam muội chân hỏa hai vai và đỉnh đầu sẽ suy giảm, thắp lại để vật chủ có được ý thức là giải pháp Tú Linh nghĩ ra ngay lúc đó. 

Kim vừa cắm vào vai, khuôn mặt trên pháp khí liền bỏ Từ Khoái sang một bên, quay sang nhìn về hướng Tú Linh đầy vẻ khó chịu. Lúc này thì tôi đã lao đến dùng sức đẩy anh Hùng ra xa khỏi thứ khói vàng đó nhưng không được, vì hung thần Shiva bằng khói ảo vung ra cú đánh hết sức uy lực buộc lòng tôi phải né tránh trong gang tấc. Kỳ thực cú đánh tốc độ kinh khủng đó không nhờ Thiên Hổ thì chắc xương cốt tôi hóa ra ngàn mảnh rồi cũng nên. 

Cứ tưởng vô vọng trước một vị thần hủy diệt, ai ngờ những mũi kim Tú Linh phóng ra khi nãy bắt đầu có tác dụng, pháp khí màu vàng từ từ bị lấn át bởi một lớp màu xanh, một bên mắt của anh Hùng không còn phát sáng nữa. Nhận thấy cơ hội, tôi liền lao đến vung hai tay ôm chặt anh lại, vừa ngay lúc Tú Linh phóng mũi kim quyết định vào đỉnh đầu của anh, tạm coi như tam muội chân hỏa đã được thắp lại, chỉ thấy lớp pháp khí màu vàng như bị một cơn gió bộc phát từ người anh Hùng, đẩy văng ra xa rồi tan biến vào không gian. 

Hộ Pháp biến mất, anh Hùng lập tức ngồi thụp xuống. Anh lắc lắc cái đầu, như đang dần có lại ý thức, mặt anh trông xanh xao thấy rõ, mồ hôi túa ra như tắm, hơi thở tựa như không còn chút sinh khí. Anh bàng hoàng nhìn tôi rồi vỗ vào vai tôi, anh nói bằng giọng thều thào mệt mỏi: “Cám ơn mày nhiều, không có hai người là anh chết rồi…”, có vẻ như Hộ Pháp thủ thân là một chiêu thức hết sức nguy hiểm, có thể ảnh hưởng đến cả tính mạng người sử dụng, anh Hùng cứ như là vừa chết đi sống lại, sức lực ắt hẳn hao tổn đến sáu, bảy phần!

Tôi định hỏi tại sao anh lại xúc động đến nỗi phải làm vậy thì anh Hùng đã trở mình, cố đứng dậy, đi đến bên Từ Khoái. Thấy anh đã thấm mệt, lại sợ anh làm gì quá tay nữa nên tôi bèn ngăn lại, hỏi xem mình giúp gì được không, quả thực hỏi xong mới thấy mình tự tin quá đáng. Anh Hùng cười rồi nói: “Anh vẫn còn đủ sức tiễn thằng này đến nơi đáng ra nó thuộc về!”, nói đoạn anh nhích từng bước đến sát bên Từ Khoái, gã ta dĩ nhiên tứ chi gãy nát, xương cốt mười phần vụn vỡ hết tám chín phần, khuôn mặt hết sức đáng thương cứ kêu gào van xin mãi không thôi. Nhìn cảnh ấy, người nào dễ cảm động có khi quên hết tội ác hắn đã gây ra mà mủi lòng tha thứ, điển hình là tôi. Thú thực thì lúc ấy tâm trí tôi cũng hết sức dao động. Anh Hùng đưa tay ra bắt Chú vận khí, quay sang nói với Tú Linh: 

– Em dịch lại cho hắn, có xin lỗi thì xuống cửu tuyền, tìm lại thần dân Ca Lâu Thành mà hối hận ăn năn!

Tú Linh vừa dịch xong, anh lập tức đọc kinh văn. Bỗng chốc một trận âm phong kinh hồn thổi tới, vô số tiếng cười ma quái cất lên khiến tôi còn tưởng cả một đoàn quân miễu biết hát đang tràn đến, vô phương chống đỡ, chỉ nghe Tú Linh kêu lên: 

– Nhóc Thiên Hổ, chạy qua đây nhanh lên, Chú đó không đứng gần vậy được đâu!

Tôi quay sang nhìn anh Hùng để kiểm tra xem có phải anh đang rơi vào trạng thái phẫn nộ mất kiểm soát nữa hay không, chỉ thấy khuôn mặt anh trộn lẫn giữa bình thản và nuối tiếc, giống như đang chia buồn cho mấy vạn sinh linh phải lầm than chỉ vì mộng ảo quyền lực của những gã bất nhân như Từ Khoái, cuộc sống đâu phải cứ nói xin lỗi là xong. Tôi nhanh chóng chạy về phía Tú Linh, chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tú Linh có vẻ cũng hiểu được thắc mắc của tôi, liền nói: 

Thập Điện Diêm La Sát Chú. Chú này chuyên trị quỷ sống, đày nó vào cõi vạn kiếp không siêu sinh được!

Chỉ nghe tên bài Chú thôi đã khiến tôi nổi da gà, dựng tóc gáy, bèn đưa mắt quan sát nó được thi triển ra sao. Trên đầu Từ Khoái, không gian như bị xé toạc, một lỗ màu đen chuyển dần sang xanh lơ lơ lửng xuất hiện, từ trong lỗ đó chui ra một thứ như cái lưỡi khổng lồ được tạo bởi vô số nhục thể oán hồn đang kêu gào khóc lóc pha lẫn cười rít, đầu lưỡi là hai sinh vật nhìn qua có thể đoán được là Đầu Trâu Mặt Ngựa đang dùng móc câu và dây xích, kẻ đâm xuyên qua lưng, người dùng xích quấn cổ Từ Khoái, dựng hắn đứng thẳng dậy, chỉ nghe tiếng rống của gã vang dội như cả trăm con bò rống cùng lúc. 

Bất chợt, từ trong cái hố đen, mười bàn tay khổng lồ thò ra ngoài, có lẽ nào là tay của Thập Điện Diêm Vương trong truyền thuyết? Mười cánh tay đó đều có màu tím đậm, càng nhìn càng giống tay tử thi, móng nhọn màu đen. Chúng bấu chặt vào cơ thể Từ Khoái rồi giật mạnh, tựa như ngũ mã phanh thây. Tiếng rống của gã tắt hẳn khi cơ thể bị xé ra thành những mảnh nhỏ, viên ngọc rớt ra lăn xuống nền nhà. Âm phong lúc này như bị hút ngược trở lại bên trong lỗ đen, cơ thể Từ Khoái tan ra thành tro bụi, cuốn theo vào nơi tối tăm đó, đảm bảo hắn được trường sinh ở thế giới bên kia!

Thi thể Từ Khoái – vật chủ của căn phòng đế vương, cũng là thứ pháp bảo trấn quốc – đã mất. Căn phòng bắt đầu lịm dần ánh sáng đỏ. Tuy nhiên cũng đủ để nhìn thấy đám người bọn tôi, ai cũng đã tới cực hạn chịu đựng thể xác, ai cũng mệt lả chỉ muốn nằm tại chỗ mà đánh một giấc cho đã đời. Có vẻ như nhận thức được nguy hiểm đã qua, nên bao nhiêu mệt mỏi từ đầu đến giờ ập đến cùng một lúc. Anh Hùng ngồi bệt xuống, chống hai tay ra sau, thở dốc những hơi lên như vừa sau cơn trụy tim. Tú Linh và tôi chẳng quan tâm gì nữa, cứ thế nằm lăn ra đất, cười một tràng khoái chí mặc cho cơn đau trên vai tôi, máu vẫn rỉ ra. Tôi quay sang anh Hùng, hỏi: 

– Vụ Hộ pháp Shiva hồi nãy, ở đâu anh học được vậy?

Anh Hùng vừa thở gấp vừa nói: 

– Dĩ nhiên là sư phụ anh, Cậu Tư. Hộ Pháp lục lâm luyện nói khó không khó nói dễ cũng không dễ, căn cứ vào đạo hạnh mà luyện được hay không, thậm chí tìm Hộ Pháp hợp vía hay không nữa.

Tôi tặc lưỡi thích thú rồi hỏi tiếp: 

– Hồi nãy bá đạo quá anh, sao anh không thi triển Hộ Pháp đó sớm hơn?

Anh Hùng lắc đầu lè lưỡi, nói: 

– Nãy mày thấy rồi đó, triệu hồi được Hộ Pháp không hề dễ, thực ra anh chỉ triệu hồi được duy nhất một lần lúc có sư phụ hỗ trợ. Thêm nữa, sức mạnh của Hộ Pháp là rất lớn nhưng tác hại cũng hết sức khôn lường. Trong một chu kỳ mặt trăng xoay quanh Mặt Trời, người thi triển chỉ có thể triệu hồi Hộ Pháp được tối đa ba lần, lạm dụng qua lần thứ tư nhẹ thì bị tẩu hỏa nhập ma, Hộ Pháp vật cho thành khùng khùng điên điên, nặng thì bị ăn sạch linh hồn, lục phủ ngũ tạng xuất huyết, chết không kịp ngáp.

Tú Linh chen ngang: 

– Hồi nãy lúc dính ảo thuật của Từ Khoái em cứ tưởng xong phim rồi, ai dè vì ảo thuật đó mà anh vô tình kích hoạt được Hộ Pháp, anh gặp ác mộng gì vậy?

Anh Hùng thoáng chau mày, vẻ rất buồn, nhưng cũng không giấu giếm gì, anh nói: 

– Anh mơ thấy ba anh, hồi nhỏ ba anh vì bảo vệ gia đình khỏi đám cướp mà bị chết thảm, cộng với sự căm thù từ tội ác mà Từ Khoái gây ra với Ca Lâu Thành khiến anh phẫn nộ cùng cực, vô tình làm sao gọi được Shiva… Đúng là hay không bằng hên.

Chúng tôi nghe đến đó đều im lặng. Tôi nghĩ thầm không biết anh Hùng sau này có luyện được thuần thục Hộ Pháp thủ thân này hay không, không biết tôi có thể luyện được hay không. Định là im lặng tiếp, nhưng tò mò quá nên tôi đành hỏi thêm: 

– Anh Hùng, nếu anh gọi được Shiva, với hồi nãy còn gọi được cả Thập Điện Diêm Vương, nói vậy thì thực sự có những vị thần đó hay sao? Thực sự có thiên đường và địa ngục hay sao?

Anh Hùng nghĩ ngợi gì đó, giống như đang nghĩ cách trình bày cho tôi hiểu, rồi anh nói: 

– Nói sao giờ, thực ra cái đó anh không chắc. Em chỉ cần biết, con người có linh hồn, cái đó có thật. Linh hồn con người có ý chí, cái đó cũng có thật. Từ ý chí mà con người có niềm tin vào thế lực siêu nhiên bên ngoài. Lục lâm vận dụng ý chí và niềm tin đó để tạo ra hệ thống tứ diệt ma và cả Hộ Pháp kiểu này nữa. Hình dung thế này, niềm tin vào những người đó là cái khuôn, đạo hạnh của lục lâm là thứ kim loại đổ vào cái khuôn đó để đúc hình, tạo nên Dạ Xoa, tạo nên Thiên Đăng, tạo nên Shiva và cả Thập Điện Diêm Vương. Nếu có người đạo hạnh đủ cao, vận dụng âm dương ngưng kết làm khuôn, người đó có thể tạo ra muôn hình vạn trạng những chiêu thức, bài Chú khác nhau, thứ quyết định thực ra mày biết là gì không? Niềm tin! Còn mày hỏi anh mấy người đó có thực sự tồn tại hay không… Anh không biết, không chắc.

Tôi trầm ngâm nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp cho rõ: 

– Vậy ví dụ như Từ Khoái lúc nãy bị Thập Điện phong ấn vào thế giới vạn kiếp bất phục là sao? Chẳng phải là xuống địa ngục hay sao?

Anh Hùng cười rồi nói: 

– Thì dùng Chú đánh tan hồn phách, khiến hắn chẳng nhập vào thể xác mới để chuyển kiếp, chẳng phải là vạn kiếp không siêu sinh được sao?

Nghe đến đó tôi mới ngờ ngợ hiểu, thế giới lục lâm đúng thật là phức tạp. Tôi thở dốc, mắt cứ chớp liên hồi vì mồ hôi đổ ra quá nhiều. Đưa tay lên dụi mắt cho bớt cay, tôi nghe giọng pha lẫn giữa trách mắng và đồng cảm của Tú Linh: 

– Anh cũng thiệt tình, cái tính sửa hoài không được, làm việc gì cũng bị tình cảm chi phối. Anh với thằng Thông đúng là một cặp trời sinh. Nó thì cứ bạ đâu làm đó, ruột thẳng như ruột ngựa. Hai người đi chung em mới yên tâm. Anh đi một mình, có ngày gặp đứa con gái nào nó khóc lóc ỉ ôi là động lòng, bay vô giúp rồi rước họa vào thân như chơi…

Anh Hùng cười khịt: 

– Em ghen hay gì?

Tú Linh quát, giọng pha chút ngượng ngùng: 

– Ghen con mẹ anh. Lần này đem ngọc rết về cứu thằng Thông xong rồi em về trường đá gà. Hai người muốn đi đâu thì biến mẹ cho nước nó trong nhé! Lần sau có đi đập miễu đừng có ca bài ca mèo vờn chuột giùm em cái trời đất ơi. Lúc nãy lỡ viên ngọc nhiễm âm khí thì sao?

Anh Hùng lắc đầu bảo: 

– Dễ gì. Từ Khoái là loài quỷ sống bị càn dương nhập tâm, khô héo đến chết nên không sợ viên ngọc bị nhiễm âm khí.

– Anh nói thằng Từ Khoái bị quỷ hóa còn gì. Hai mươi pháp bảo nạp năng lượng cho nó cũng là những tử thi, đâu thể từ giả thuyết lúc sống bị càn dương nhập tâm mà làm liều vậy được!

– Em nói cũng đúng, đó là giả thuyết rồi suy luận mà ra thôi, phần dám chắc của anh không phải từ đó mà là từ thần Shiva. Chú Tư Rồng có nói, Shiva có pháp nhãn thứ ba, kiểu như một loại kính chiếu yêu nhưng mà thiên về năng lượng tinh thần là chủ yếu. Con mắt này chính là thứ linh cảm mà anh có được trong suốt cuộc đời đi săn lan của mình. Anh vốn sỡ hữu linh cảm này từ nhỏ, từ khi luyện Hộ Pháp thì mới được kích hoạt lên tầm cao hơn nữa. Lúc anh cầm viên đá đi tới chỗ Từ Khoái thì đã chắc mẩm rằng nó sẽ không bị nhiễm âm khí!

Tú Linh khịt mũi: 

– Xùy, anh đúng là thứ lắm lời, gì cũng nói được!

Anh Hùng nằm ngửa luôn ra đất, nhịp thở của anh vẫn chưa ổn định lại, lồng ngực anh phập phồng, phổi anh đang cố hút oxy. Anh nói với Tú Linh: 

– Em còn khỏe hơn anh. Châm giùm anh mấy cây kim coi bé yêu.

Tôi nổi da gà khi nghe anh Hùng gọi Tú Linh là “bé yêu”, nhưng mà cũng không dám bật cười vì bản thân tôi cũng muốn được Tú Linh châm cho vài cây kim. Tứ chi tôi rã rời hết rồi, các bắp thịt cứ rung liên hồi, giờ muốn đứng lên cũng khó. Tú Linh hình như cũng rất mệt hay sao đó mà không thấy cô phản ứng gì cả. Điều này làm tôi trộm nghĩ, chẳng lẽ cô đã quen với cách gọi này? Nhiêu đó thôi cũng làm tôi muốn ói. Miễu cũng đã đập xong, mặc kệ nam nữ các người muốn làm gì thì làm. 

Tôi quay sang bắt chuyện với Thùy thì thấy cô đang tiến đến chỗ Ngô Công Kim Thân giờ đang nằm lăn lóc trên mặt đất. Cô nằm cạnh bên nó, ánh mắt trợn lên hết cỡ, miệng mấp máy liên hồi. Đoạn, cô ghì đầu đến gần hơn, trầm trồ: 

– Đúng là bảo vật của trời đất. Trong đời tôi, đây là lần đầu thấy được Ngô Công Kim Thân. Mặc dù đã nghe sư phụ kể nhiều nhưng thấy tận mắt mới biết nó xinh đẹp và quyền lực như một vị công nương kiều diễm, chỉ cần tồn tại đã đủ làm người đời choáng ngợp!

Tôi cố gắng ngồi dựa vào tường rồi nói với Thùy: 

– Anh cũng mới chỉ thấy ngọc rết thường. Lúc nãy cũng có cầm thử Ngô Công Kim Thân. Mà em miêu tả có hơi quá không ta?

Thùy vẫn không rời mắt khỏi viên ngọc, cô vươn tay lên ngoắc tôi: 

– Anh lại đây mà coi nè!

Tôi mặc dù rất mệt, đứng dậy không nổi nhưng vẫn cố lết tới chỗ Thùy. Thùy chụp đầu tôi lôi xuống sát bên đầu cô. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nồng của cô, mùi thơm dịu nhẹ của xác thịt phụ nữ trải qua mấy ngày vẫn còn phưng phức. Tôi đưa mắt nhìn vào Ngô Công Kim Thân, nhịp thở chậm rãi của Thùy phà vào gò má tôi làm tôi cảm thấy buồn ngủ dữ dội, cộng thêm thân thể đang mệt mỏi rã rời, bất giác chỉ muốn nhắm mắt mà ngủ luôn cho rồi. 

Chợt một cú tát trời giáng đáp xuống mặt tôi. Tôi bị đau nên đâm ra cáu gắt, tính quát một tràng thì nhận ra người đó là anh Hùng. Anh đang nắm cổ tay Thùy, bàn tay cô đang kề sát Ngô Công Kim Thân, như muốn cầm nó lên vậy. Mồ hôi anh chảy đầy khuôn mặt, anh vẫn đang thở dốc nhưng thần thái trong mắt anh vẫn không hề thay đổi, nó đanh lại và đầy sát khí. Tuy vậy, giọng nói anh vẫn rất trầm và trìu mến: 

– Thùy à, để anh giữ viên ngọc cho, mình ngồi nghỉ ngơi chút rồi đi ra em ơi!

Thùy rút tay ra rồi bảo: 

– Em cũng tính đem viên ngọc tới cho anh nè. Anh nắm tay em gì mà chặt dữ vậy, đau muốn chết!

Tôi cũng nói giúp Thùy, sợ rằng anh Hùng còn bị ảnh hưởng tâm lý từ lúc triệu hồi thần Shiva: 

– Làm gì dữ vậy đại ca? Em nó đụng viên ngọc thôi mà cũng không cho!

Nghĩ là làm, tôi đứng phắt cả người dậy, trong lòng hết sức kinh ngạc, sức khỏe ở đâu ra mà còn sung thế này? Chợt trong tròng mắt, tôi cảm thấy một lớp màng màu đỏ phủ kín, trước mặt thình lình hiện ra hai con quỷ đang nhe nanh thè lưỡi bay lượn xung quanh, chực chờ bay vào cắn tôi. Năng lượng không biết được cung cấp từ đâu nhưng tôi cảm thấy tràn đầy sinh khí. Ba người bọn họ đã mệt lử cả rồi, cho nên mấy con quỷ lốc cốc lom com này cứ để Thiên Hổ tôi lo liệu, không cần phải kêu anh Hùng hay Tú Linh trợ sức như trước. 

Tôi mạnh dạn chắp hai ngón tay, kéo lên trán, miệng hô lớn bốn câu thơ quen thuộc. Tuy nhiên, không có gì xảy ra cả. Tôi cố thử lại lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy. Lần nữa và lần nữa, Thiên Hổ không xuất hiện, cũng may là hai con quỷ vẫn chưa động thủ mà vẫn vờn vòng quanh. Tôi nhìn xung quanh, có một cây dao nằm cách tôi khoảng hai bước chân về hướng con quỷ. Tôi thận trọng cúi mình, tiến từ từ đến chỗ con dao kia. Con quỷ vẫn không có phản ứng, tôi cười thầm trong bụng, con dao đã trong tầm tay. Tôi chụp lấy nó rồi bằng thân thủ nhanh nhẹn, lao đến chỗ con quỷ. Dao này chắc của anh Hùng, nhất định có kết Ấn hay gì đó. Con quỷ phen này chết chắc với tôi. 

Con quỷ chắc bị tấn công bất ngờ nên vẫn chưa động thủ, tôi lao lến với sự tự tin tột độ, chỉ còn vài mi-li-met nữa thôi nó sẽ xong đời. Ai ngờ, trong một sát na, tôi bị một lực đẩy kinh hoàng đánh bay về phía xa, lưng đập vào tường, tôi “Hự!” lên một tiếng đau nhói, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chợt tôi nghe tiếng đọc Chú lầm rầm của ai đó, lớp màn màu đỏ trong mắt tôi chảy xuống như sáp đèn cầy rồi mất hút. 

Trước mắt tôi, chỗ con quỷ mà tôi đang định đâm lúc nãy, là anh Hùng và Tú Linh. Cả hai bị một loài thực vật gì đó trói chặt, miệng bị lá cây bịt kín, đang cố cựa quậy để thoát ra nhưng tôi cảm thấy sự mệt mỏi tột cùng trong từng cử chỉ. Anh không thể động đậy được, phía sau, Tú Linh cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự. Quay đầu về chỗ tôi đứng lúc nãy, tôi vừa bàng hoàng vừa mừng vui phát ra hiện người cho tôi một cước bay vào góc tường chính là Sinh, áo quần nó đã rách gần hết, ánh mắt nó đầy căm phẫn, đứng đối diện với nó là Thùy.

Nó chỉ thẳng mặt cô rồi nói: 

– Tụi mày hay lắm! Suốt một quãng đường đi dài, tụi tao đã cưu mang, bảo vệ tụi mày!

Thái độ của Thùy và Hùng đều đột ngột thay đổi, ngay cả sự xuất hiện đột ngột của Sinh cũng khiến Cọp kinh ngạc. Chuyện gì đã xảy ra? Mời các bạn theo dõi kỳ sau.

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Trần Văn Hậu

Share