[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 89: Cao thủ Năm Tràm

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 89: Cao thủ Năm Tràm

Kỳ trướcHùng Bonsai quyết định theo Thanh đập miễu ma da rồi nhờ anh ta chở qua sông.

Thấy vậy, Thanh liền quay sang anh Hùng, anh cười mỉm, ý muốn nói là “Tới rồi đó”. Thanh gật đầu, anh móc trong tay nảy ra ba trái mướp và một đoạn vải thô, trên đó thêu kín kinh văn. Thanh quấn vải thô xung quanh rồi lần lượt phát cho anh Hùng và Sinh. Bọn họ liền hiểu ý, mỗi người đứng một góc xuồng, đếm từ một đến ba, lập tức ném mướp về ba hướng.  

Làm xong, Thanh thận trọng lùi về sau, vắt cây sào vào mé vỏ rồi đứng bất động. Bỗng chiếc vỏ lãi bị lắc dữ dội, nếu thằng Sinh không chụp lại kịp chắc tôi đã ngã sõng soài xuống kênh rồi. Tiếp đó, vỏ xoay một trăm tám mươi độ một cách chậm rãi. Tôi trợn mắt kinh hãi. Khi nhìn xung quanh thì thấy bốn người, bọn họ vẫn đứng trơ ra như không. Cái vỏ xoay xong liền di chuyển chầm chậm về phía trước, mặc dù sào chèo thuyền đã cất đi rồi. Hai bên mạn xuồng có ánh sáng lân tinh màu vàng. Tôi định cúi xuống nhòm thì bị thằng Sinh chụp vai lại. Nó lắc đầu, ý bảo rằng đừng chơi dại. 

Không lâu sau, cái vỏ dừng lại hẳn. Bốn bề chỉ nghe tiếng ếch nhái ễnh ương gọi nhau. Anh Hùng bước đến bên Thanh nói nhỏ: 

– Thấy chưa chú em?

Thanh cười khì, nói thấy rồi. Đoạn, cúi xuống túi móc vật gì đó ra rồi đứng lên bảo với anh Hùng, giọng đầy vẻ tự tin: 

– Mấy thứ ma quỷ ất ơ này không cần anh phải ra tay. Em tu luyện cũng chưa tới đâu, nhưng hôm nay xin phép anh cho em được thử sức. Đây cũng là ước mơ lâu nay của em!

Anh Hùng nói Thanh làm ghê quá nhưng cũng gật đầu, chìa tay. Ý là Thanh cứ lên, mọi người ở đây sẽ đứng quan sát. Tôi nhìn ra sau thấy Tú Linh hơi dửng dưng. Cô châm điếu thuốc rồi ngồi xếp bằng phía sau, nhìn vào đoạn đường chúng tôi vừa đi vào. Thằng Sinh thì khỏi phải nhắc, nó nghe Thanh nói vậy xong liền móc Gò Đen ra ngồi nốc, chẳng màng xung quanh có chuyện gì. Hình như Thanh cảm thấy bị xúc phạm. Anh bước từng bước vững chãi về phía mũi thuyền, một tay chống nạnh, một tay vẫn giữ món đồ anh móc ra lúc nãy.

Nói thẳng ra trong đây cũng tối, nhưng so với Bát Quái Động thì chẳng là gì cả, tôi vẫn thấy rõ mồn một nhất cử nhất động của Thanh. Anh ta mở gầm xuồng, lấy ra một ngọn lao, trước mũi khắc đầy kinh văn. Anh mân mê ngọn lao này rồi tung lên, chụp xuống như muốn tìm lại cảm giác quen thuộc. Đoạn Thanh cho tay vào túi, lúc kéo ra thì cả bàn tay đã bị phủ bởi một loại bột màu trắng. Anh vung cánh tay hết cỡ, nhắm vào những cái rễ cây bần và dừa lửa mà rải. Bột rải đến đâu thì âm thanh re ré vang lên đến đó. Thanh chạy khắp xuồng, lần theo những âm thanh phát ra mà rải bột. Tôi quan sát có thể thấy được những hình hài trương sình, đôi mắt chỉ còn màu trắng đục, gân máu nổi đầy mặt, chúng đang cố ôm chặt những gốc dừa nước, ra vẻ đang hoảng sợ hơn là muốn tấn công chúng tôi. Một số con buông tay ra, bộ mặt nấp sau mép nước, bơi xoay vòng xung quanh chiếc vỏ lãi.

Được khoảng ba vòng thì Thanh dừng lại. Bất chợt, những ánh mắt đỏ lòm hiện ra từ những gốc bần và gốc dừa lửa ngày càng nhiều hơn, cảm giác như chúng tôi đang bị bao vây bởi những linh hồn chết trôi. Đôi mắt chúng chuyển sang màu đỏ như máu, hết kêu re ré lại rên lên ư ử. Lúc này không gian ồn ào hết sức, nghe như cả ngàn con heo đang bị chọc tiết. 

Thanh vẫn không nao núng, anh hạ thấp trọng tâm, liên tục đảo mắt xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Trên tay giữ khư khư mũi lao, chợt anh hét lên “Thấy mày rồi nhe!”, rồi nhoài cả người về sau, dồn hết sức lực thực hiện một cú ném thần sầu. Mũi lao xé gió bay đi làm tôi liên tưởng đến giây phút Tú Linh phá trụ ở Đảo Bia Mộ, nhưng cảm giác tốc độ ra chiêu vẫn còn chậm hơn rất nhiều.

Tôi nhìn về hướng mũi lao bay đi. Thoạt đầu thì không thấy gì nhưng dần dần, những bong bóng nước xuất hiện. Ban đầu chỉ là bong bóng nhỏ. Sau đó là những bong bóng có kích cỡ như cái chén. Thanh nhanh tay với lấy cây sào rồi chống, đẩy vỏ lãi về hướng đó. Anh Hùng bước đến bên Thanh. Tôi thấy vậy cũng chạy theo, nhất quyết xem ma da là thứ gì. 

Giữa dòng nước đen ngòm, một sinh vật to bằng phân nửa chiếc vỏ lãi mà chúng tôi đi đang từ từ ngoi lên. Sinh vật này có cái đầu trông như con cá trê nhưng dị hợm hơn rất nhiều. Vành môi trề ra chừng một thước, bộ râu bám đầy xúc tu, hốc mắt trợn trừng phủ kín rêu. Khỏi cần là lục lâm cũng biết, một nhát lao vô đầu kiểu này là cầm chắc cái chết. 

Thanh thấy vậy liền đứng cười hê hê. Quay sang nhìn Tú Linh và Sinh, thấy họ vẫn không quan tâm, bèn nói với anh Hùng, giọng pha chút thất vọng: 

– Anh thấy em làm tốt không?

Tôi biết tính anh Hùng, trừ khi anh đập miễu, chứ bình thường luôn khiêm tốn. Anh nhìn Thanh, cười rồi nói: 

– Khỏi phải chê. Sau này cứ thế mà phát huy!

Tôi thấy tay Thanh này cũng không phải hạng khoe mẽ, khi nghe anh Hùng nói vậy liền hạ giọng: 

– Em cám ơn anh nghe! Nói thật em mới đi đập miễu được một năm, chắc còn phải học hỏi nhiều lắm. Anh khác mấy người đàn anh khác, chứ gặp họ làm gì có chuyện đi theo em như thế này. Thôi thôi, mọi người chuẩn bị, em đưa mọi người qua sông liền!

Tôi thì khác anh Hùng. Mục đích mà tôi tham gia chuyến đập miễu này là để thấy tận mắt ma da, mà cảm giác chưa gì hết đã xong rồi. Với lại, con ma da này có khác gì mấy cái miễu còn lại đâu, tại sao họ lại phản ứng như vậy? Nghĩ tới đó, tôi mới túm vai áo Thanh lại, không cho anh chèo ra: 

– Anh Thanh, con ma da mà mọi người muốn gặp chẳng lẽ là loài cá trê này, vậy thì tâng bốc lên chi mà dữ vậy?

Thanh cười hiền, nhìn sang anh Hùng hỏi: 

– Thanh niên Thiên Hổ này là đệ tử anh hả anh Hùng?

Anh Hùng lắc đầu. Thanh giựt vạt áo khỏi tay tôi, bắt đầu chống sào, chèo ra giữa sông rồi nói: 

– Con cá trê kia không phải là ma da, nó chỉ là cái miễu bình thường thôi. Chính nó là thứ tác oai tác oái trên đoạn sông này bấy lâu nay. Nó xây ổ đè lên lối ra của ma da, làm chúng không đi siêu thoát cho lũ ma xó xung quanh được.

Nói xong, anh chỉ tay vào những ánh mắt đỏ kêu re ré xung quanh chúng tôi nãy giờ. Vì mải mê chú ý vào con quỷ cá trê mà tôi quên đi tiếng động này luôn. 

Lúc này, tôi nghe những tiếng cười vang lên dưới mạn vỏ lãi. Là ánh sáng ban nãy, nó tách ra rồi bơi về phía xác con cá trê,. Nơi đó, hàng chục đốm sáng khác nữa chui ra ngoài. Chúng bơi vòng quanh nhau tựa như vui lắm, đoạn kéo về phía chúng tôi. Tôi nhìn sang anh Hùng thì thấy anh đang cười, Tú Linh và Sinh cũng đã bước đến cạnh tôi từ lúc nào.

Tú Linh nhoài người ra khỏi thuyền. Có một đốm sáng đang bơi quanh vỏ lãi, cô đưa tay xuống làn nước đen kịt, phóng ánh mắt về phía nó như đang chờ đợi. Không lâu sau, nó đã bơi về phía cô rồi đậu lên bàn tay cô trong khi cô vớt nó lên. Điều tôi thấy được tiếp sau đó làm tôi phải ồ lên choáng ngợp. Một sinh vật hình tròn với đôi tròng mắt long lanh, cái mũi hỉnh và nụ cười tươi rói đang chơi đùa với Tú Linh. Chưa bao giờ tôi thấy Tú Linh cười tươi đến vậy. Cô nhấc bổng nó lên không trung rồi ôm ấp nó trong khi nó phát ra những tiếng động mà tôi thấy… dễ thương vô cùng. Sinh cũng tiến đến mạn vỏ lãi rồi làm tương tự. 

Tôi nhìn xung quanh thì thấy những đốm sáng nay đang tiến về phía những ánh mắt đỏ ối nấp sau gốc cây bần và cây dừa lửa. Khi chúng vừa chạm đến thì hàng loạt những bóng vàng bay lên không trung. Loáng cái, khu kênh rạch đã sạch tiếng ồn. Tôi còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì anh Hùng, vẫn hiểu ý tôi nhất, tiến đến rồi bảo: 

Bắt ma da là lục ngữ. Vì người đời chưa hiểu ma da là thứ gì nên đâm ra sợ. Ma da thật ra chẳng khác gì một loại thần sông. Chúng giúp những người chết trôi, chết đuối được thanh thản mà siêu thoát. Những điều ác độc tày trời trên sông nước đó giờ thật ra là do những con quỷ mạnh hơn ma da gây ra. Ví dụ như con cá trê xây tổ lấp lối ra của ma da chẳng hạn. Nói chính xác thì ma da là một trong những người bạn âm giới của lục lâm.

Tôi nghe anh Hùng nói xong thì thấy chùng xuống, có lẽ việc anh không giải thích với tôi từ đầu cũng là một kiểu bài học gì đó anh muốn truyền đạt. Bất giác, tôi cúi người xuống mạn thuyền, bốc lên một “bé” ma da. Nhìn nụ cười của nó thôi cũng đủ làm chuyến đập miễu này đáng đồng tiền bát gạo.

Đưa bọn tôi sang bờ bên kia xong xuôi, Thanh cứ như muốn đi theo cả đám vậy, nhưng còn kẹt phải quay về nhận tiền lương với trả cái vỏ lãi. Anh chia tay hết sức bịn rịn. Thấy vậy, anh Hùng bảo hẹn tuần sau có mặt ở lục quán, anh mời một chầu rượu linh đình. Nghe đến đây bỗng Thanh khựng lại, anh hỏi: 

Chắc anh biết vụ Cửu Long Đỉnh đảo chiều rồi hả?

Anh Hùng gật đầu, Thanh nói tiếp: 

– Lục quán cũng đóng của từ trước vụ đó. Lúc đó em đang nhậu ngon lành, tự dưng có ba người che mặt đến gặp ông Năm. Vừa nhìn thấy họ, ông Năm hết sức ngạc nhiên luôn. Tự dưng ông nói quán đóng cửa sớm, đuổi khách về hết. Anh biết tính ổng rồi đó. Ổng đuổi thì về chứ đố ai dám cãi. Từ đó tới giờ đóng luôn. Tụi em nghi là ổng có dính tới vụ đảo chiều Cửu Long Đỉnh đó. Anh thấy sao?

Anh Hùng nghe xong cũng rất kinh ngạc, chỉ nói chung chung là khó đoán, sau đó chào tạm biệt Thanh.

Giữa con đường tối om dẫn ra quốc lộ, hai bên chỉ toàn dừa nước và tre, khung cảnh hết sức âm u đáng sợ. Nếu không phải đang đi chung với ba lục lâm đai đen, chắc tôi són ra quần lâu rồi. Nguyên do cũng vì hàng loạt miễu ông tà với bóng đèn cà na màu đỏ dựng đầy bên đường. Lát sau, bên lộ lại có một cái miễu nữa, có vẻ của một nhà khang trang gần đó dựng lên nên to gấp đôi mấy cái khác, có cả đèn điện bên trong. Đi ngang nhìn vào trong thì thấy bức tượng đang tọa thiền, Sinh tặc lưỡi: 

– Nhà nào chơi bảnh dữ, làm nguyên cái tượng ông địa chà bá!

Bỗng nhiên trong miễu có tiếng chửi vọng ra: “Miễu cái đầu mày, thằng ôn!”. Tôi nghe xong liền nhảy dựng lên, kêu oái một tiếng. Tú Linh và Sinh liền thủ thế, riêng anh Hùng chỉ đứng nhìn chằm chằm vào bên trong. 

Một ông lão râu tóc bạc phơ lật đật chui ra, phủi bụi dính trên người, hướng về thằng Sinh và Tú Linh lầm bầm chửi: 

– Tụi mày tưởng tao là miễu mà tính đập hay gì? Láo toét!

Là lục ngữ, người này là ai? Ánh sáng hắt ra khiến mọi thứ trước mắt bọn tôi hơi khó nhìn, anh Hùng tạm thời cũng không đoán được. Lão già vừa bước ra thì liền quay đầu về phía Sinh, chính xác hơn là nhìn chai Gò Đen nó đang cầm, tức thì cử động nhẹ thân người. Đúng vậy, hết sức nhẹ nhàng, lướt đến bên cạnh Sinh, giật lấy chai rượu, tu một hơi. Lúc bọn tôi định thần lại thì lão đã ở sau lưng Sinh rồi. 

Tu rượu xong, lão chùi mép, chửi: 

– Mẹ bà, rượu gì mà dở như nước lã, bọn mày không biết uống hả? Hôm nào qua chỗ tao, tao cho uống Định Sơn Tửu, một ly là ghiền tới già!

Anh Hùng sực nhớ lại giọng nói và cử chỉ này rất quen, lập tức chắp tay, cung kính nói: 

– Ông Năm, tụi con nãy đi qua vô tình không biết ông trong này nên thằng em nó vô lễ. Ông Năm bỏ qua cho anh em tụi con.

Tức thì Tú Linh và Sinh cũng nhận ra, đồng loạt kêu lên cung kính: 

– Bác Năm Tràm.

Chỉ thấy ông lão đằng hắng mấy cái rồi nói: 

– Tụi bây kêu tên cúng cơm của tao hoài, tổn thọ nghen mậy!

Tôi bàng hoàng hết sức, nhất thời chẳng biết phải hành xử thế nào với bậc tiền bối lừng danh này, nên chỉ đứng trơ ra. Thằng Sinh gãi đầu, thanh minh: 

– Bác thông cảm, con nghe tin bác đóng cửa quán, có ai biết bác đang ở nơi này đâu!

Ai ngờ đâu ông Năm cười hề hề, nói: 

– Nói chớ tao đâu có trách gì tụi bây, rầy chơi cho vui vậy thôi. Hành tung tao đó giờ vậy mà. Ông Huỳnh ngày xưa toàn gọi tao là Năm Xàm chứ có được ổng gọi là Năm Tràm đâu!

Anh Hùng dự cảm có chuyện gì đó đang xảy ra, bèn hỏi vờ: 

– Bác Năm sao không coi quán mà đêm hôm lại ngồi trong cái miếu này?

Ông Năm chỉ tay về hướng tôi, nói: 

– Tao đợi tụi mày trưa giờ, mệt quá vô đó ngủ đỡ một giấc. Có người dặn tao ở đây, giúp bọn mày một chuyện cho thằng cháu bên kia.

Anh Hùng bèn hỏi đó là chuyện gì, ông Năm cười hề hề, nói: 

– Khai Phù cho nó chứ gì. Đi U Minh mà bọn mày để nó cù bất cù bơ, không có cái Phù. Ông nội nó đi cũng chết chứ đừng nói gì nó!

Ai là người đã nhờ ông Năm Tràm khai Phù cho Cọp? Hãy đón đọc kỳ sau sẽ rõ.

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Trần Văn Hậu

 

Share