Trong tiếng trống cắc tùng, đoàn người chậm rãi tiến về phía trước. Người thanh niên nửa nằm nửa ngồi trên ghế kiệu, híp mắt lim dim; tôi và Trọng Phu sóng vai đi ở cạnh bên, đôi bàn tay nắm chặt. Biết được đây đại loại như là hoạt động diễu hành dạo phố, lá gan của tôi nở to trở lại. Tôi không cho Trọng Phu rút tay về, dùng năm ngón tay ngắn ngủn của mình khóa lại bàn tay to lớn ấy.
– Ấy đừng, người ta vẫn còn chưa hoàn hồn đâu. Ha ha ha. – Tôi ỏn ẻn ra vẻ, tự chọc mình cười.
Trọng Phu cũng bật cười, hết cách. Cuối cùng, anh đã phải khuất phục dưới bàn tay kềm sắt này, để mặc cho tôi vừa nắm tay vừa cất bước dung dăng dung dẻ.
Chẳng mấy chốc đoàn người đã đi đến ngôi nhà nhỏ có giàn hoa giấy uốn qua mái ngói. Công chúa Thiên Thảo cầm một quyển sách mỏng, đang đứng chờ ở phía trước nhà. Nàng ăn mặc gọn gàng, tao nhã, màu áo ngũ thân dưới ánh đèn lồng cũng trở nên dịu dàng, sáng trong.
Nàng đi đến gần người thanh niên, nhíu đôi mày cong.
– Tiên sinh lại quên mang guốc?
Tôi há hốc miệng nhìn người thanh niên vốn đang lim dim ngái ngủ nay đột nhiên ngồi thẳng lưng, dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc. Chẳng thể tìm thấy một tia lười biếng nào trên gương mặt kia nữa, chỉ còn lại một nụ cười rạng rỡ cùng với đôi má lúm đồng tiền rất sâu.
– Hời ơi. Bởi vì tôi vội quá nên lại quên mất rồi.
Hời ơi, chữ “lại” này là sao đây ta?
Thiên Thảo dường như đã quen với tình huống này. Nàng thở dài, nhẹ nhàng dặn dò:
– Tiên sinh ngồi đây chờ tôi chốc lát.
Rồi nàng bước nhanh vào nhà, chẳng mấy chốc đã mang ra một đôi guốc gỗ.
– Tiên sinh mang vào đi.
Ghế kiệu đã được đặt xuống lúc Thiên Thảo đi vào nhà. Lúc trở ra, nàng để guốc gỗ xuống ngay cạnh chân người thanh niên. Suốt cả quá trình, mắt anh ta không hề rời bóng hình của người con gái.
– Tôi cám ơn công chúa.
– Lần sau tiên sinh đừng quên.
– Tôi sẽ.
Nhìn người thành niên nói năng lễ phép, mỉm cười dịu dàng mà tôi sợ ngây người. Đây có thật là vị tiên sinh ăn nói cộc lốc mà chúng tôi vừa gặp ban chiều không? Không phải bị đổi hồn rồi chứ? Tôi há hốc, hết nhìn Thiên Thảo lại tới người thanh niên, đến mức Trọng Phu phải búng trán một cái tôi mới hết nghệt mặt ra.
– Chuẩn bị đi tiếp thôi.
– Á? À. Hời ơi!
Lúc anh nhỏ giọng nhắc nhở, tôi mới hoàn hồn nhìn quanh. Ghế kiệu đã được nhấc lên, Thiên Thảo đứng ở một bên. Nàng có thoáng nhìn thấy chúng tôi, còn gật nhẹ đầu thay lời chào hỏi.
Bên ngoài khu vực của ánh đèn lồng, màn sương huyết dụ đã dâng cao quá đầu, chạm đến lớp sương xanh vốn là vòm trời của làng Cổ Tích, tạo thành một đường ranh giới màu tím. Phải chăng đây là khởi nguồn của cái tên rừng Sương Tím?
Cụ ông lại gõ gậy chống lên mặt đất. Cụ nâng tay trái, nắp của hộp gỗ trong bàn tay bất thình lình bật lên. Khe hở hé ra vừa đủ để tôi có thể nhìn thấy thứ ở bên trong: một bầy đom đóm.
– Đến giờ xuất hành.
Cụ ông hô to, đoàn người lục tục tiến bước. Đom đóm tràn ra khỏi hộp, rẽ làn sương tím, bay dập dìu về phía trước. Chúng tựa như hóa thành đội quân tiên phong đốt cháy sinh mệnh để mở ra một con đường.
Cắc tùng cắc tùng cắc tùng.
Tiếng trống bất ngờ dồn dập. Mặt đất bỗng dưng rung lắc dữ dội.
Xào xạc xào xạc.