– Có mỗi ly trà mà chúng mày uống mãi không hết! Tính ăn vạ ở đây đấy phỏng? Nốc nhanh rồi cút ngay cho bà!
Cái điếu cày chỉ thẳng vào đám người, chị Mạnh không ngồi đoan trang ở phía sau quầy nữa. Chị đứng thẳng dậy, một tay chống nạnh, một chân đạp lên bàn gỗ, cao giọng mắng to. Giọng chị thánh thót như oanh ca, dù thốt ra những tiếng mắng chửi cũng vẫn khiến lòng người ngây ngất. Thậm chí, tôi còn nhìn thấy một ma gầy còm ẩn trong đám đông vội vội vàng vàng ký âm lại “tiếng hát” của chị. Đoán chừng ma ấy sinh thời vốn là nhạc sĩ, xuống Âm phủ tiếp tục theo nghề cũ. Kho tàng cảm hứng của anh ta, nàng thơ được vận mệnh an bài cho anh ta chắc hẳn không phải ai xa lạ, chính là chị Mạnh của tôi đây.
Nhờ chị Mạnh gào thét xua đuổi, rốt cuộc đám đông cũng chịu giải tán đi. Không phải mọi người sợ bộ dáng hùng hổ của chị, họ rời đi chỉ vì sợ chị giận, sau này không thèm bán trà, bán trầu têm cánh phượng cho họ nữa mà thôi.
Tôi chống cằm nhìn chị đuổi người, cười tủm tỉm.
– Bọn họ mê trà, cũng mê chị giống em.
– Mê trà thì được, mê chị thì xin nhá. – Chị Mạnh thở dài. – Chả biết xưa kia chị chọn bán trà là đúng hay sai nữa.
– Mọi người đều cảm ơn chị, cho nên em chắc chắn là chị làm đúng rồi á. Chị Mạnh của em là tuyệt nhất!
– Dẻo mồm dẻo miệng thế không biết! – Chị Mạnh bẹo nhẹ má tôi, mắt cười lúng liếng, lúm đồng tiền rất sâu.
Tôi lại không cho rằng mình đang nịnh chị. Âm phủ vốn không phải là một nơi thích hợp để sinh hoạt. Ngày xưa đói khát nên không có mấy ai để ý đến chất lượng sống, mãi cho đến khi ấm no rồi, một số vấn đề mới bắt đầu xuất hiện. Ma quỷ không bị tử khí ăn mòn nữa, lại bị trầm uất làm cho suy sụp. May mắn chị Mạnh mang về mấy cây trà cổ thụ, ngày ngày phân phát nước trà cho mọi người. Uống một ngụm trà, bao nhiêu ưu phiền cũng tan biến, vì thế nên mọi người đều rất biết ơn chị.
Xung quanh chòi lá chẳng còn ai, bên trong chỉ còn lại tôi với chị. Tôi đặt ly trà xuống bàn, ngứa tay khều miếng trầu trên nia tre vài cái, bâng quơ hỏi chị:
– Nay vắng quá chị ha. Em ngồi ở đây nãy giờ mà chẳng thấy ai.
Ý tôi nói vắng không phải chỉ khách mà là những người đi đầu thai. Chị Mạnh vẫn cúi đầu cẩn thận têm trầu, ngón tay nhỏ như mười cánh hoa bay múa, tôi xem thích mắt cực.
– Ừ mấy hôm nay vắng cực. Dạo này họ toàn đi theo giờ em ạ, mỗi lần đến là cả đoàn cả lũ, không thưa thớt tản mạn như trước đây nữa.
– Ủa? Trên kia đổi phong cách làm việc hả chị?
“Trên kia” ý chỉ bộ máy quản lý của Âm phủ, bao gồm các vị Diêm Vương và nhân viên của họ.
– Chị nghe nói chỉ là tạm thời thôi. Nghe đâu do trên kia ban chỉ, cắt cử Thiên sứ[1] xuống dưới mình công tác.
Chị Mạnh ngưng tay thôi không têm trầu nữa, ngón tay chị chỉ thẳng lên cao. Tôi biết “trên kia” của chị ý chỉ Thiên đình. Xem ra Âm phủ sắp có sứ nhà trời ghé thăm, bảo sao mấy hôm nay đột nhiên trật tự hẳn ra. Mấy tên tiểu quỷ trong các ban ngành liên quan đến nông nghiệp cũng dễ nói chuyện hơn nhiều lắm.
– Có biết Thiên Sứ xuống Âm phủ làm gì không chị? – Tôi kề sát tai chị Mạnh, học theo chị rủ rỉ rù rì.
– Chị cũng chẳng rõ nữa em ạ. Người thì bảo Thiên Sứ xuống giúp đỡ đần công việc, kẻ thì đồn thật ra là đến kiểm tra bắt lỗi chúng ta. Em cũng biết quá còn gì, dạo này Âm phủ quá tải rồi, chật ních cả rồi. Con người ăn nhiều, sinh nhiều, chết cũng nhiều. Công nhân viên Âm phủ thì chỉ có bấy nhiêu đó, thậm chí còn giảm chẳng tăng là mấy.
Chị Mạnh bĩu môi. Tôi cũng tự hiểu, bởi vì hai trong mấy vị viên chức giảm đi ấy là hàng xóm của tôi chứ chẳng phải ở đâu xa.
Số là vào một ngày đẹp trời nọ, hai vị thư ký kỳ cựu của Đệ Nhất Điện đột nhiên cảm thấy chán khung cảnh nơi này, tỏ ý muốn quay lại dương gian đi du lịch, cốt yếu nhất vẫn là hưởng thụ cuộc sống văn minh hiện đại mà bao quỷ ma đều hướng tới. Bọn họ vừa khóc lóc vừa nộp đơn từ chức, sau đó dắt tay nhau dung dăng dung dẻ đến chòi lá của chị Mạnh mua hai phần thuốc lào. Mỗi người ôm một cái điếu cày rít một hơi rồi nhắm mắt ngất ngây, nằm xụi lơ mặc cho Ku Đen cùng Mông Trắng – hai con chó trông giữ cầu Nại Hà – cắn cổ áo lôi xềnh xệch qua cầu để mà đầu thai[2].
Mất đi hai nhân viên quản lý ma mới, Phán quan càng thêm đầu tắt mặt tối, bận rộn đến nỗi chưa kịp tranh thủ thời gian để tuyển nhân viên thay thế thì Thiên đình đã phái sứ giả xuống giám sát kiểm tra. Tôi hít một ngụm trà, nước trà lạnh cũng không ngăn được sự tò mò trỗi dậy trong lòng. Tôi nhìn chị Mạnh, chớp chớp đôi mắt rồi đặt câu hỏi:
– Chị Mạnh, chị biết khi nào thì Thiên sứ xuống đây không chị?
– Hình như là… hôm nay? Hoặc là ngày mai?
Chị Mạnh nhíu đôi mày cong hình lá liễu, ngập ngừng trả lời, có vẻ không mấy chắc chắn. Tôi cũng không trông cậy chị sẽ cho được câu trả lời chính xác, bởi quanh năm suốt tháng chị đều ở tại chỗ này bán trà, bán trầu, bán thuốc rít. Những gì chị nghe ngóng được cũng chỉ đến từ những người khách đến đây uống trà ăn trầu ngắm chị như tôi mà thôi.
– Cơ mà em quan tâm làm gì. Năm nào Thiên đình chả phái Thiên sứ xuống đây. Mình cứ làm tốt việc phần mình là được em ạ.
Chị Mạnh ngồi về chỗ của mình, châm thêm nước vào bình trà, lại múc một gáo nước trong cái khạp gốm đặt bên cạnh bàn cho vào ấm, đặt nó lên bếp lửa rồi tiếp tục têm trầu. Tôi cũng gật gù đồng ý với chị. Tuy rằng tôi nhậm chức chưa đủ một trăm năm, chưa lần nào chứng kiến cảnh Thiên sứ ghé thăm Âm phủ, nhưng tôi đoán chừng việc liên can đến mình sẽ không có bao nhiêu. Cùng lắm thì mang theo Thiên Sứ ra ruộng lúa dạo quanh mấy vòng mà thôi.