Trọng Phu nói chuyện với người thanh niên rất lâu, đến tận xế chiều mới chào nhau ra về. Chúng tôi không đi đâu nữa mà về thẳng Vong Đô. Trọng Phu nói rằng anh cần phải hoàn thành chuyện người ta nhờ vả. Tôi đoán chừng “người ta” mà Trọng Phu nhắc tới chính là anh thanh niên được dân làng xưng hô là “tiên sinh” kia.
Hiện tại, tôi vẫn phải gọi cái người kỳ lạ đấy là “anh thanh niên”. Tên thì tôi chịu, hỏi Trọng Phu anh cũng lắc đầu không biết.
Lần này bởi vì không có anh Thông đi cùng, tôi có thể cưỡi thú Tam Không mà không cần lo nghĩ cho xương sống của chúng nó. Một con báo hoa mai cùng một con hổ Đông Dương thoắt nhiên xuất hiện ở trên cao. Chúng nó nhảy xuống mặt đất, nhẹ nhàng chẳng tung lên bao nhiêu bụi mù, cơ bắp cuồn cuộn hợp lại thành những đường cong mềm mại, tôn lên vẻ đẹp uyển chuyển khiến tôi nhìn mà thích mê. Chỉ cần hai hạt gạo và hai hạt muối, hai con thú Tam Không sẽ chở tôi và Trọng Phu bay qua muôn nẻo đường, tha hồ thưởng thức phong cảnh chốn âm gian, thả mình vào trong gió mà cảm thụ hơi lạnh tê tái thổi qua người.
Nói tóm gọn là: Dịch vụ tuyệt hơn hãng hàng không “Túi Ba Gang” nào đó rất nhiều!
Trải qua hai ngày một đêm lăn lộn ở bên ngoài, tôi và Trọng Phu thống nhất hôm nay về nhà đắp mền ngủ một giấc. Đương nhiên là ai về nhà nấy. Mặc dù lòng có chút tiếc nuối nhưng khi tắm mình dưới vòi hoa sen ào ào nước chảy, mọi phiền não trong tôi bỗng dưng tan biến sạch. Phép màu của vòi hoa sen thật là thần kỳ.
Cá nóc nhỏ ngâm mình ngập trong bể cá, khò khè ngủ từ lúc nào không hay. Tôi tắm xong cũng leo lên giường, nằm một lát và chẳng hiểu sao lại ngồi dậy, dò đầu ra khỏi khung cửa sổ nhìn sang nhà bên cạnh. Bên đó tắt đèn tối om. Có lẽ Trọng Phu đã đi ngủ? Tôi gãi má, nằm xuống giường, vài giây sau đã chẳng thể suy nghĩ thêm được điều gì nữa, bởi vì thần ngủ triệu hồi tôi đi theo hầu ngài mất rồi.
Thật tiếc khi đêm không dài. Nhắm mắt rồi mở mắt, trời bỗng nhiên sáng!
Ở Âm phủ không có nắng chiếu tới mông giục người thức dậy, nhưng có đàn chim báo sáng đậu trên nóc nhà la hét inh ỏi rằng: Làng nước ơi nhà này có người giờ này còn ngủ nướng!
Hỏi ai dám không thức dậy?
Vì để tránh cho việc xấu hổ ấy xảy ra, tôi bắt buộc phải vặn đồng hồ báo thức và cố gắng quản lý tay mình, không cho nó đập đồng hồ rồi tiếp tục ngủ. Thế nên vào đúng sáu giờ sáng nay, tôi thức dậy thành công trước khi đàn chim báo sáng đến thăm nhà.
Trước đây, khi sứ nhà Trời chưa xuống thăm Âm phủ, vì tính chất đặc biệt của công việc nên tôi đều thức dậy và rời nhà trước khi mặt trời ló dạng. Khi ấy tôi luôn tràn trề sức sống, thế nhưng hôm nay lại trái ngược hoàn toàn. Cả người tôi mỏi mệt, tay chân yếu ớt và bụng thì co rút đau đớn vì đói. Tôi uể oải rời giường, thất thểu bước xuống gác lửng. Hiện tại đến việc bay tôi cũng chẳng muốn. Sau đó tôi bò lên sô pha, thò tay vào trong bể kẹo vốc ra một đống.
– Chị ơi…
Cục Vàng nhìn tôi ăn hết viên kẹo này đến viên kẹo khác, lo lắng cất tiếng. Tôi nhai nhồm nhoàm viên kẹo bơ, cảm thụ luồng hơi ấm tràn ra khắp cơ thể, xoa dịu cái lạnh lẽo ngự trị nơi tứ chi, trầm mặc không nói chuyện. Tử khí màu đỏ sậm tràn ra từ lòng bàn chân, quanh quẩn trong phòng khách rồi chậm rãi thấm vào đất. Tay chân tôi có lực trở lại, cảm giác đói khát cũng biến mất không còn.
Đấy là trạng thái của ma quỷ khi không ăn thức ăn đến từ trần gian trong thời gian dài. Không có sinh khí trung hòa, tử khí sẽ khiến chúng tôi trở nên đói khát, xấu xí, thậm chí điên cuồng, đọa lạc. Hương thơm chỉ là con đường cung cấp mỹ vị, nuốt vào trong bụng mới là cách ma quỷ hấp thu sinh khí. Bộ dáng của ma quỷ khi hấp thu sinh khí chẳng mấy gì đẹp, cảnh tượng này đối với một số người còn khá hắc ám, cho nên tôi luôn cố gắng không ăn gì khi ở cạnh Trọng Phu.
– Em ngủ xíu nữa đi, chị ngồi chút là khỏe. – Tôi xoa đầu Cục Vàng, hi vọng em ấy đừng lo lắng.
Cá nóc nhỏ hoang mang quan sát tôi, ngoan ngoãn nói tiếng “dạ” rồi nhắm mắt chìm vào bể cá. Vào những ngày bình thường tôi vốn chẳng cần ăn gì đâu, bởi vì đã có Cục Vàng truyền sinh khí sang cho tôi, tiện và thoải mái hơn việc nhai thức ăn rất nhiều. Bởi vì tôi không còn đầu lưỡi, cho nên làm gì có vị giác để nếm nữa đâu. Nay cá nóc đã bị phong ấn, nếu không muốn đói xỉu rồi lộ ra hình dạng xấu xí của một con ma thì tôi chỉ có thể ra sức nhai.
Giấu giếm Thiên đình thật phiền hà rắc rối, nhưng ở cạnh Trọng Phu lại rất vui. Tôi bối rối lột vỏ một viên kẹo xoài, vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt.
Phải chi có cách nào vừa không phiền phức vừa thoải mái vui vẻ nhỉ?
Sáu giờ ba mươi, tôi mặc quần áo gọn gàng, tóc tết thành hai bím thả rũ trước ngực, đứng chờ ở trước cổng nhà. Trọng Phu xuất hiện rất đúng giờ. Anh vẫn như ngày hôm qua, vừa đẹp trai vừa phong độ. Tôi ngắm mà thích mê!
– Hôm nay mình làm gì tiếp? – Tôi háo hức hỏi.
Trọng Phu xem giờ trên đồng hồ đeo tay rồi trả lời:
– Chỉ mới sáu giờ ba mươi, cô Đan Thanh ăn sáng không?
– … – Ờm, nếu tôi nói với anh rằng tôi đã ăn no rồi thì sao? – Được thôi! Anh Trọng Phu muốn ăn gì?
– Dễ ăn chút là được. Cô Đan Thanh có đề cử gì không? – Trọng Phu trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi ngược lại tôi.
– Vậy ăn phở đi ha! Quốc hồn quốc túy, dễ nhai dễ nuốt, có rau có thịt có tinh bột, nước lèo thơm ngon lại còn no bụng. – Tôi không cần suy nghĩ, nhanh nhảu trả lời.