Cục Vàng lúc này đã tỉnh giấc, bay lơ lửng cách đầu vai tôi khoảng vài tấc. Cả người cá nóc không còn lấp lánh ánh vàng, tràn đầy sức sống như mọi khi nữa. Qua bàn tay của ngài Ứng Nghiệp, màu vàng trên làn da nó chẳng còn sự tươi mới mà gồ ghề lám nhám tựa như miếng bánh nếp chiên quá lửa, mất đi độ phồng lại còn cháy khét. Mọi hơi thở của sự sống đều bị thu hết vào trong bụng cá, chỉ còn lại tử khí bao bọc ở bên ngoài.
Là một con cá có máu văn nghệ lại đỏm dáng, Cục Vàng đã thở dài lần thứ ba mươi chín để than khóc cho bộ dạng hiện tại của mình.
– Than ôi… Một thời oanh liệt nay còn đâu? Bộ cánh mê chết cá của tôi nay còn đâu?
– Đừng than. Mỏ than của cả nước đều đã bị em đào sạch rồi đó. Chịu khó đi Cục Vàng cưng, chỉ vài tháng mà thôi, đợi Thiên sứ về trời thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
Tôi an ủi Cục Vàng, hi vọng em ấy buông tha cho cái mỏ than vô tội, đừng có đào thêm nữa.
– Em biết, nhưng mà em không hiểu, Âm phủ có biết bao nhiêu người, tại sao Thiên sứ lại chọn trúng chị làm trợ lý chứ? – Cục Vàng nhíu mày cá, vắt óc suy nghĩ.
Tôi biết em ấy đang cảm thấy lo lắng. Tuy rằng mỗi một trăm năm, cá nóc Âm phủ đều là một sinh mạng mới tách biệt hoàn toàn khỏi cá thể trước đó, thế nhưng có một số thứ đã xuất hiện từ lâu rồi ẩn sâu vào trong huyết mạch, chẳng hạn như lòng sợ hãi Thiên uy lẫn cái đau chết đi sống lại khi chịu hình từ Thiên hỏa. Tôi lén nhìn ngài Ứng Nghiệp, đồng thời trong nội tâm bắn ra vô số câu hỏi tương tự. Chỉ mới vừa nãy thôi, trên bờ ruộng của Đại nông trường, bên cạnh cây gạo cô đơn trụi lá lẫn hoa, ngài Ứng Nghiệp thông báo về nội dung công việc làm thêm giờ cho tôi: Thay mặt Âm phủ tiếp đãi Thiên sứ chu đáo; phụ giúp ngài ấy làm quen với cuộc sống ở Âm phủ, tạo điều kiện để ngài làm tốt công việc được giao ở Âm phủ; giấu những thứ cần phải giấu và nếu như có cơ hội, ngăn chặn cả việc chảy máu chất xám.
Chảy máu chất xám? Hai điều đầu còn khá nghiêm chỉnh, nghe qua giống như là nội dung mà một Thiên sứ nên yêu cầu, nhưng riêng hai điều cuối, tôi dám cá một bình rượu mơ rằng đấy đều là tiếng lòng của vị Phán quan đang đứng cạnh mình. Giống như đọc được suy nghĩ của tôi, ngài Ứng Nghiệp ho nhẹ rồi nghiêm trang thuyết minh:
– Lần này Thiên sứ mang theo nhiệm vụ do Ngọc Hoàng giao phó xuống Âm phủ. Thị sát là phụ, tìm kiếm nhân tài mới là việc chính. Thế gian phát triển nhanh chóng, loài người sinh sôi nảy nở nhiều, các mặt cần quản lý cũng theo đó mà tăng thêm. Thật không may, thần tiên vốn dĩ không có bao nhiêu, đa số lại còn thích nhàn vân dã hạc, Thiên đình đã xuất hiện tình trạng thiếu thốn nhân lực.
– Cho nên bọn họ mới xuống tận Âm phủ mở rộng tìm kiếm nguồn lao động? – Tôi ồ lên, xem như đã hiểu.
– Không chỉ riêng Âm phủ, cả Địa phủ, Thủy phủ và Nhạc phủ cũng thế.[1]
Ngài Ứng Nghiệp cúi đầu, nghiêm túc vuốt phẳng vạt áo.
– Thế nhưng đâu chỉ riêng Thiên đình đói khát nhân tài, Âm phủ cũng mang trên vai gánh nặng kham ưu. Đây là cuộc chiến tranh giành tài nguyên lao động giữa chúng ta và Thiên đình. – Ngài Ứng Nghiệp nhìn thẳng vào mắt tôi, đặt tay lên hai bờ vai của tôi rồi siết chặt, gằn giọng nói. – Âm phủ ta, thế tất phải được! Cô, nhất định phải thành công! Có quyết tâm không?
Đương lúc tôi đang phân vân không biết có nên giơ nắm tay lên hô to “Quyết tâm! Quyết tâm!” hay không, một tiếng “ting” trong trẻo vang lên, báo hiệu thang máy đến nơi rồi. Cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng bắt buộc phải kết thúc. Tôi thở dài ôm Cục Vàng vào trong lòng, hy vọng cái ôm ấp này sẽ truyền thêm dũng khí cho em ấy. Nói tới nói lui, câu hỏi “vì sao lại là Đan Thanh?” của tôi vẫn không nhận được câu trả lời. Tôi hít một hơi sâu, củng cố lại tinh thần rũ rượi của mình, âm thầm tự nhủ cố lên. Thang máy dừng lại, hai cánh cửa chậm rãi tách ra, để cho đôi ba tia sáng từ đèn lồng màu đỏ ở bên ngoài hắt vào không gian chật hẹp bên trong.
Đệ Nhất Điện là một kiến trúc to lớn. Nếu dõi nhìn từ xa, nó trông như một cây cột khổng lồ chống đỡ dương gian, mạnh mẽ tách ra một khoảng không rộng lớn giữa lòng đất. Sát lại gần, có thể nhìn thấy chín cây cột gỗ tạo thành khung xương hình tròn, cố định hai mươi tầng lầu chặt chẽ với nhau. Cột gỗ to như miệng giếng, phải đến bốn người trưởng thành cùng nhau dang tay mới có thể ôm vừa. Tại đây, cấp bậc của mỗi nhân viên được thể hiện thông qua tầng lầu nơi người đó làm việc. Tầng cao nhất thuộc về Diêm Vương, kế đến mới là văn phòng của hai vị Phán quan. Văn phòng của Phán quan rất lớn, chiếm gần như trọn hết tầng mười chín, được bao quanh bằng một hành lang lót gỗ rộng hai thước treo đầy lồng đèn đỏ. Thang máy của tầng này đặt ở bên ngoài văn phòng, bên trên hành lang trống trải.